Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2257 : Vậy thì bắt đầu thôi [4]

Ngày đăng: 03:12 30/04/20


Xe đỗ lại bên ngoài khách sạn đã hẹn từ trước, Thủy An Lạc xuống xe nhìn cửa khách sạn rồi lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn.



Kiều Nhã Nguyễn tháo kính ra, trên người là bộ đồ màu đen đơn giản, không giống với vệ sĩ mà nhìn có vẻ giống chị đại hơn.



Lúc họ vào thì Cố Minh Hạo đã tới trước rồi, nhưng khi hắn trông thấy Kiều Nhã Nguyễn thì lại sững ra, cuối cùng vẫn bình tĩnh mời họ ngồi.



Thủy An Lạc ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn ta.



Cố Minh Hạo nhìn cô gái rõ ràng đã cố tình trang điểm kia, ánh mắt lại càng trở nên phức tạp hơn.



“Nhã Nhã được nghỉ, lát nữa tụi tôi định đi mua sắm, anh không để ý chứ?” Thủy An Lạc giống như đang trưng cầu ý kiến.



Ai chẳng biết Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn là bạn thân, họ có đi mua sắm cùng nhau cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi.



Cố Minh Hạo hơi nhếch môi, “Tất nhiên là không thành vấn đề rồi.”



Thủy An Lạc cũng thầm cười lạnh, rồi lại gọi một cốc nước lọc.




Cố Minh Hạo khẽ siết chặt tay lại, rõ ràng mu bàn tay đã bị bóp đến trắng bệch.



Hắn cười nhìn Thủy An Lạc nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta cảm giác không chân thực.



“Phải, đều sẽ bị đưa ra công lý hết.” Cố Minh Hạo tiếp lời cô, nhưng giọng nói lại có chút xa xăm.



Thủy An Lạc nghe thấy hắn lên tiếng, vốn đang định uống nước lại dừng lại rồi đặt cốc xuống.



“Nếu Sở Ninh Dực đã nói sẽ giải quyết chuyện này thì anh ấy nhất định sẽ làm. Cũng không phải vì anh, công ty của anh ấy xuất hiện người như vậy, anh ấy cũng phải xử lý thôi.” Thủy An Lạc lại lên tiếng, như thể đang nói cho hắn biết rằng: Không phải vì anh nên mới xóa đâu!



Cố Minh Hạo khẽ cười rồi gật đầu, “Nếu không vội thì tôi mời hai người ăn cơm nhé?”



Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Nhã Nguyễn vẫn ngồi chơi game, “Tao thì sao cũng được nhưng mày đã hứa với anh Sở là về trước bữa trưa rồi đấy, dù gì thì mày cũng đang đi gặp tình địch của anh ấy mà.”



Thủy An Lạc nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy lại xấu hổ cười, “Vậy thôi không ăn trưa nữa, đi mua quần áo cho bọn trẻ con đi, chúng tôi xin phép đi trước nhé.”



“Sở Tổng còn có lệnh cấm cửa cơ à?” Cố Minh Hạo khẽ cười, nói.



Thủy An Lạc khó xử, nhưng trong đó lại xen lẫn một cảm giác mang tên: Sự bối rối ngột ngào!



Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy trước rồi nhìn hai người đang trong trạng thái trái ngược nhau kia.