Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2306 : Hàng giả [3]

Ngày đăng: 03:13 30/04/20


Thủy An Lạc thấy mặt Sở Ninh Dực càng ngày càng nghiêm trọng vội nhảy xuống khỏi lưng và đi tới trước mặt anh, “Sao thế?”



“Tới bãi đậu máy bay, nhanh.” Nói rồi Sở Ninh Dực liền kéo Thủy An Lạc đi.



Thủy An Lạc loạng choạng suýt ngã xuống, lại được anh kéo lên.



“Rốt cuộc là làm sao vậy?”



“Người cải tạo gen không thể tiêu diệt như bình thường được, trong đó có khí độc.” Sở Ninh Dực rảo bước đi nhanh hơn.



“Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực” Thủy An Lạc kéo anh lại, “Anh tự mình đi đi, anh đưa em theo chỉ tốn nhiều thời gian hơn thôi, chắc người của ba em cũng sắp tới rồi, giờ anh mà đưa em qua đó căn bản là không kịp.”



Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn cô, rõ ràng không hề đồng ý với ý kiến này chút nào, “Đây là nơi nào chứ, anh...”



“Giờ không phải rất an toàn đấy sao? Anh cứ đi báo lại với họ trước, sau đó quay về đây tìm em là được mà.” Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay anh khuyên nhủ, “Sở Ninh Dực, đây không phải là chuyện của một hay hai người, mà là...” Đang nói dở Thủy An Lạc lại nhìn ra đằng sau lưng Sở Ninh Dực, nhất thời im bặt. Cô nuốt nuốt nước bọt rồi giật tay anh bảo anh nhìn ra đằng sau.



Sở Ninh Dực nhìn theo ánh mắt cô quay đầu lại, lúc này bên cạnh xuất hiện một người có tướng mạo giống y hệt anh, ngay cả vẻ mặt cũng không khác chút nào.



Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, bỗng nhớ tới lời mà họ nói hôm đó, nếu Sở Ninh Dực đấu với Sở Ninh Dực, vậy thì đó sẽ là một cảnh tượng thế nào?
Người nào mới là Sở Ninh Dực?



Nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều mà lập tức chạy về phía bãi đỗ máy bay.



Hy vọng lát nữa cô vẫn có thể nhận ra Sở Ninh Dực.



Thủy An Lạc lảo đảo chạy trên núi, nhưng không ngờ cô còn chưa chạy được bao xa thì đã bị Băng Tuyết chặn ngay trước mặt. Thủy An Lạc chửi thầm một tiếng, lại bị Băng Tuyết dồn cho phải lui lại.



Tiếng máy bay trực thăng ầm ầm truyền tới, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn, môi mím chặt.



Cô bị dồn lùi về vị trí cũ, cách đó không xa có hai Sở Ninh Dực đang đánh nhau, đúng là hai người này không phân được cao thấp thật.



Băng Tuyết nhìn Thủy An Lạc, trên gương mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào, “Cô Long, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”



“Tôi đã nói rồi, không gặp!” Thủy An Lạc lùi lại, nhưng vì bị vấp phải đá mà ngã sõng soài xuống đất. Lúc cô chống hai tay xuống đất liền bị đá cắt vào tay đau rát.



“Lạc Lạc!”



Cả hai Sở Ninh Dực cùng lên tiếng, gần như cũng đồng thời lao tới đỡ hai cánh tay của cô lên.



Thủy An Lạc nhìn trái nhìn phải, bỗng rơi vào trạng thái mông lung như một trò đùa. Nhưng khi cô liếc thấy vết cắn trên tay Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc bỗng cảm thấy phải cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà An Phong Dương, đúng là phải cảm ơn vết cắn đó của anh thật.



Hai Sở Ninh Dực một tay đỡ Thủy An Lạc còn tay còn lại vẫn đánh nhau. Thủy An Lạc khẽ cúi đầu có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.