Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2311 : Hàng giả [8]
Ngày đăng: 03:13 30/04/20
Janis biết có người cải tạo gen phiên bản Sở Ninh Dực, cũng đã từng gặp người đó.
Thế nhưng hiện tại phải phân biệt như thế nào đây?
“An?” Janis cất tiếng gọi, như thể người có phân biệt được cũng chỉ có mình cô.
Thủy An Lạc khó chịu nhìn hắn bằng một gương mặt lạnh lùng: “Anh Smith đừng gọi tôi thân mật như vậy. Tôi với anh không thân thiết đến thế đâu! Thế nào, giờ không nhận ra được Hàng Giả của các người nữa hả? Hóa ra cũng chỉ làm màu được đến thế thôi!” Thủy An Lạc khinh bỉ nói, hai tay túm chặt vào cánh tay của Hàng Giả.
Đúng vào lúc này, khi Mân Hinh vừa giải quyết xong được chuyện đài phát tín hiệu của kẻ thù liền nghe thấy tiếng trong tai nghe, phản ứng đầu tiên là: Sở Ninh Dực giả xuất hiện rồi!
Lạc Hiên đá bay cái xác trước mặt mình, đồng thời chú ý động tĩnh xung quanh.
An Phong Dương đỡ lấy Mân Hinh đang run rẩy rồi bế bổng cô lên, sau đó nói: “Phong Tứ, các cậu đang ở chỗ nào, lập tức tập trung.”
Lạc Hiên với A Sơ đi trước mở đường cho bọn họ.
“Thực lực của Sở Ninh Dực giả mạo không thấp hơn Lão Đại là bao, trên đảo còn có thêm một Băng Tuyết nữa, phải giải quyết hai kẻ đó trước!” An Phong Dương trầm giọng nói.
Lạc Hiên cười khẩy một tiếng: “Điều chúng ta cần cầu khẩn bây giờ là, Zero biến mất lâu như vậy không phải là vì để bẫy chúng ta.”
“Cấy ghép tim?” Lạc Hiên nói.
An Phong Dương bế Mân Hinh, nhanh chóng chạy xuống núi: “Nói vậy thì hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để giải quyết ông ta!”
Mà về phía Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn vừa mới hợp lại hai cánh quân nghe thấy đoạn đối thoại này, Kiều Nhã Nguyễn có chút không yên lòng nhìn về phía Phong Phong, quả nhiên anh lập tức xông về phía hầm băng.
Mà con đường duy nhất dẫn đến hầm băng là con đường ngầm đã bị đóng lại.
Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, lắng nghe những âm thanh truyền tới trong tai nghe, lại ngẩng lên nhìn Janis đang mơ màng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cả Sở Ninh Dực và tên Hàng Giả kia đều không ai lên tiếng.
Thế nhưng chính vì chẳng ai nói gì lại càng khiến người ta không thể nào phán đoán được.
Thủy An Lạc đứng bên cạnh Hàng Giả, âm thầm tính toán xem bọn họ phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa.
Bởi vì tai nghe của cô đang được Sở Ninh Dực sử dụng cho nên lúc này cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực, không biết rốt cuộc là có thuận lợi hay không. Ba cô chắc sẽ không tới thẳng phòng thí nghiệm gen chứ?!
Thủy An Lạc cứ liếc về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực ném lại cho cô một cái liếc mắt, một cái liếc mắt rất nhanh.
Thủy An Lạc lập tức vui như hoa nở, nụ cười tươi sáng khiến cho mọi người xung quanh nhìn cô đều cảm thấy thoải mái hơn.
Thủy An Lạc biết, cái liếc mắt kia của Sở Ninh Dực là đang khen chiếc bút đọc hiểu suy nghĩ của anh là cô.