Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2314 : Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé [1]

Ngày đăng: 03:13 30/04/20


Mây đen lướt qua khi gió bão đi đến đảo nhỏ, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn mây đen, khóe miệng vẫn cong.



Janis nhìn chằm chằm vào nụ cười trên khóe môi cô.



Sở Ninh Dực cảm thấy tên Hàng Giả này rất quái lạ. Hắn không giống Hạ Lăng có quá nhiều suy nghĩ của riêng mình, trái lại còn yên tĩnh đứng ở một bên khi không có ai nhắc đến bản thân.



Chú Hạng làm phẫu thuật xong liền tháo găng tay khử trùng ra, sau đó quay đầu nhìn Băng Tuyết: “Đồng ý với con bé đi, ngược lại tôi muốn xem xem nói muốn hỏi gì?”



Băng Tuyết đáp lại rồi báo cho Janis.



Janis nhận được tin liền quay đầu nhìn về phía Thủy An Lạc: “Được, cô hỏi đi!”



Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt trong tay hắn liền ui chao một tiếng, xem ra là cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi, xem ra vẫn an toàn.



Dù sao thì nhìn ánh mắt của anh Sở nhà cô là cô biết chắc anh đang lo cho mấy tên ngu ngốc kia rồi, trước mắt xem ra vẫn rất an toàn.



Thủy An Lạc lắc lắc tay mình, sau đó nói: “Điều tôi muốn hỏi cũng đơn giản thôi, nhưng câu hỏi nay anh không thể tự trả lời được, cần người cha tốt kia của anh đích thân trả lời.” Thủy An Lạc nói, sắc mặt của cô nghiêm túc hơn vài phần, thậm chí còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi khi nói đến đây.
“Con bé là người có thù tất báo, xem ra ông nhất định phải đi chuyến này rồi.” Chú Hạng nói.



Ngay từ khi Thủy An Lạc đối phó với Lâm Thiến Thần, chú Hạng đã biết về con người cô rồi.



Thủy An Lạc không nói mấy cái đạo lý lớn lao gì, người khác bắt nạt cô chừng nào thì cô sẽ lấy lại ngần đó, bất kể là dùng cách gì.



Ánh mắt Janis trầm xuống, hắn nhìn Thủy An Lạc. Cô cũng chẳng nao núng chút nào mà nhìn lại hắn.



“Câu hỏi này còn quan trọng hơn cả việc xử lý người cải tạo gen của các người sao?” Janis nói.



Thủy An Lạc bật cười. Cô xoay người bước về sau mấy bước rồi lại ngẩng đầu nhìn Janis: “Thế giời này là của ai? Liên quan gì tới tôi chứ?”



Thủy An Lạc nói xong, Janis không lên tiếng nữa.



Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc. Một Thủy An Lạc như vậy thì ngay cả anh cũng rất ít khi trông thấy.



Chuyện của Long gia khiến cô thật sự tức giận, hay nói đúng hơn là nỗi thống khổ phải chịu mấy năm gần đây đã dồn cô đến cực hạn rồi.



Mà loại giới hạn này cần một cái gì đó để bùng ra, còn người có thể khiến cô bùng phát chính là người đã mang nỗi thống khổ này đến cho cô.



“Zero, tôi biết ông đang nghe, ông vì một người phụ nữ mà giam giữ tôi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn một đáp án mà thôi, cái này không khó chứ!” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn trời, nói.