Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2317 : Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé [4]
Ngày đăng: 03:13 30/04/20
Sở Ninh Dực phát hiện anh cực kỳ để ý cái vấn đề chết tiệt này, cho dù hiện tại cô đã đặt vị trí của anh còn quan trọng hơn cả chính ba mẹ của cô.
Thế nhưng anh vẫn muốn hỏi, cô đã bao giờ nghĩ rằng sẽ hoàn toàn dựa vào anh chưa?
Con đường này dài như đi cả một thế kỷ. Băng Tuyết mở cửa cho họ, nhìn họ vào rồi mới đóng cửa lại.
Hầm băng trước đây vốn sáng sủa hiện giờ được nhuộm thành một màu tím âm trầm.
Lawrence đứng trong hầm băng, trên giường băng có một lồng pha lê rất mỏng, bên trong có hai người phụ nữ giống nhau như đúc đang nằm cạnh nhau.
Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ kia, người mà vốn chẳng hề liên quan gì tới cô nhưng từ khi cô sinh ra đã tiến sâu vào cuộc đời của cô.
Lawrence đứng cạnh giường, ông ta nhìn Thủy An Lạc nhưng chẳng có chút ý hối cải nào.
“Rốt cuộc nguyên nhân cái chết của người cải tạo gen là gì?” Lawrence hỏi, người cải tạo gen chính là thành tựu lớn nhất trong cả cuộc đời của ông ta.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang hỏi một cách đương nhiên kia.
“Một người ngay đến bản thân mình cũng là giả thì cả đời cũng chỉ có thể làm ra đồ giả được thôi!” Thủy An Lạc nói, giọng điệu mang theo sự khinh miệt.
Sắc mặt của Lawrence cực kỳ khó coi.
“Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi thì sao tôi có thể trả lời ông được.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve lồng pha lê: “Hai mươi bảy năm trước, người họa sĩ rời khỏi Provence tám năm có từng trở lại Provence không?”
Cả người Lawrence cứng lại, ông ta không lên tiếng.
Dường như Thủy An Lạc cũng không bắt ông ta phải trả lời, cô nói tiếp: “Người họa sĩ đã thay đổi thân phận gặp lại bạn gái nhiều năm trước, phát hiện cô ta bị trầm cảm nghiêm trọng, cuộc hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, gia đình không hạnh phúc, lại còn phải gánh vắc sứ mệnh nặng nề của gia tộc, cho nên cô ấy mới bị trầm cảm rồi phát điên.”
Từng câu nói của Thủy An Lạc vang vọng trong hầm băng, cô bước xung quanh giường băng.
Con rồng nằm trong kim cương giống như bám theo từng bước chân của Thủy An Lạc mà nhẹ nhàng di chuyển.
“Cô gái đó gặp được người họa sĩ kia thì cảm thấy rất vui, thậm chí còn vội vàng nói cho anh ta rằng cô ta hối hận rồi. Nhưng lúc đó người họa sĩ đã hận cô ta thấu xương, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn sắc mặt hận thù của Lawrence
“Hận chứ! Hận cô gái kia thà cướp đi bạn trai của em gái còn hơn bỏ trốn cùng anh ta, cho nên nhìn thấy cô ta điên thì anh ta cũng thấy rất vui, thậm chí còn có chút hả hê.” Thanh âm của Thủy An Lạc rất thấp, không nghe ra được cảm xúc gì nhưng ý tứ mỉa mai trong đó thì ai ai cũng rõ.
Lawrence nhìn Thủy An Lạc: “Lẽ nào cô ta không đáng hận sao? Chính cô ta ngay từ đầu đã cướp người mà em gái mình yêu!”
Thủy An Lạc gật đầu: “Đúng là đáng trách thật, đúng là không đáng được đồng tình thật.” Thủy An Lạc nói rồi dừng lại trước mặt Lawrence: “Vậy có nghĩa là những gì tôi vừa nói là chính xác đúng không, thế thì chúng ta tiếp tục nhé.” Thủy An Lạc mỉm cười, bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực của mình, khẽ vuốt ve miếng ngọc, con rồng nhỏ trong đó cũng nhẹ nhàng di chuyển theo ngón tay của cô.
Thủy An Lạc đi mấy bước rồi quay đầu nhìn Janis: “Nhưng mà cô gái kia vẫn không bỏ cuộc, cô ta chỉ nghĩ người cô ta yêu đã quay lại, cuộc đời lại có hy vọng rồi! Nhưng cô ta lại quên mất rằng, tám năm qua người thay đổi lại không phải chỉ có một mình cô ta.”