Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2319 : Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé [6]

Ngày đăng: 03:13 30/04/20


Dường như Lawrence đã nhận ra điều gì đó, cho nên ông ta nhìn Thủy An Lạc một cách phòng bị.



Sở Ninh Dực đóng băng cửa sau đó lại đứng về tư thế lúc đầu, vẫn là vị trí gần cửa, chỉ là để cô gái của anh có một không gian không thể bị quấy rầy, không gian để trả thù.



“Như vậy tiếp theo đó thì sao nhỉ?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn con rồng vẫn luôn gào thét trong giấc mộng của cô, sau đó cô chậm rãi cúi đầu, tháo kính áp tròng của mình ra.



Lawrence vừa nhìn thấy liền đột ngột lui về sau một bước, đôi mắt màu tím mày giống đôi mắt năm xưa.



“Có đẹp không?” Thủy An Lạc mỉm cười hỏi: “Nghe nói bác của tôi cũng có đôi mắt thế này.” Giọng của Thủy An Lạc rất thấp, thế nhưng chính loại âm thanh này mới khiến người ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.



“À, phải rồi, chúng ta kể tiếp nào.” Thủy An Lạc vỗ vỗ đầu mình, như thể vừa rồi cô quên mất.



“Bởi vì người họa sĩ kia thích nghe chuyện về Long gia, cho nên cô gái đã kể cho người họa sĩ đó biết rằng, mỗi tông chủ định mệnh của Long gia ngay từ khi sinh ra đã có một con rồng bảo vệ, nhìn xem, Long gia lại sắp có thêm một con rồng rồi!” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn con rồng: “Thêm một con rồng có thể bảo vệ chủ nhân, lại có thể thêm một con rồng con có thể bảo vệ tất cả tâm mạch của sinh vật trong vùng trời này.”
“Bởi vì người họa sĩ kia thích nghe chuyện về Long gia, cho nên cô gái đã kể cho người họa sĩ đó biết rằng, mỗi tông chủ định mệnh của Long gia ngay từ khi sinh ra đã có một con rồng bảo vệ, nhìn xem, Long gia lại sắp có thêm một con rồng rồi!” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu nhìn con rồng: “Thêm một con rồng có thể bảo vệ chủ nhân, lại có thể thêm một con rồng con có thể bảo vệ tất cả tâm mạch của sinh vật trong vùng trời này.”



Lawrence bị Thủy An Lạc dồn đến tận góc nhà, trong tay cô không biết lấy đâu ra một con dao găm, lúc đến gần Lawrence thì con dao găm đó lại khẽ lướt trên mặt ông ta: “Tiếp theo đó mới là vấn đề mấu chốt này.”



Con dao găm chạm vào mặt, lạnh buốt đến thấu xương.



Lawrence muốn trốn tránh, thế nhưng ngay khi ông ta di chuyển về phía bên phải thì một con dao găm khác cắm phập vào chỗ cách tai ông ta một mi-li-mét.



Lỗ tai đau rát.



Sở Ninh Dực còn chẳng hề ngẩng lên, có điều lúc này anh vẫn đang nghịch một con dao khác trong tay, ngầm cảnh cáo Lawrence rằng ông ta thử di chuyển một lần nữa xem.




“Chậc chậc chậc, tốt nhất ngài họa sĩ đừng nhúc nhích nữa, dù sao bọn tôi cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Tôi là một người rất thích tranh kinh dị máu me đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm con dao vỗ vỗ lên mặt của Lawrence, trông y hệt một con quỷ.



Một con quỷ do Sở Ninh Dực dung túng mà thành.



“Vì thế, người họa sĩ kia nói cho cô ta biết rằng, chỉ cần giam con rồng nhỏ kia ở một chỗ thì ông ta sẽ quay về bên cạnh cô gái ấy!” Thủy An Lạc nói, có lẽ do tâm tình của cô bất ổn cho nên hơi mạnh tay một chút, trên khuôn mặt của Lawrence lại có thêm một vết máu nữa.



“Thật ngại quá, câu chuyện có hơi kịch tính nên trượt tay.” Thủy An Lạc tỏ ra áy áy, nói: “Đau nhỉ! Ông biết không, trước đây lúc sư phụ của tôi dạy tôi cầm dao phẫu thuật, thậm chí còn dạy tôi phải rạch thế nào mới đau nhất, rạch thế nào sẽ không đau. Tôi làm phẫu thuật biết bao năm mà vẫn chưa từng thử cách rạch này, có đau không vậy?” Giọng của Thủy An Lạc nhẹ bẫng, nhẹ đến mức khiến người ta phải run rẩy.



Thế nhưng khi cô nhắc tới sư phụ của mình thì người đứng đằng sau lại không nhịn được nhíu mày lại.



Mặt của Lawrence đau đến nhăn nhúm lại. Ông ta muốn tránh đi nhưng lại bị một con dao găm khác của Sở Ninh Dực chặn lại.



“Chậc chậc, ngài Lawrence sao cứ không nghe lời vậy nhỉ?” Thủy An Lạc tỏ ra đồng tình nói: “Anh Sở nhà tôi không thích người phạm phải sai lầm một lần, hai lần rồi nhiều lần đâu! Nếu ngài Lawrence vẫn tiếp tục như vậy thì sợ rằng sẽ có một con dao cắm ngay vào đây đấy!” Thủy An Lạc vừa nói vừa chỉ con dao lên giữa trán Lawrence.