Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2323 : Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé [10]

Ngày đăng: 03:13 30/04/20


Sở Ninh Dực bước tới ôm lấy bả vai cô, “Ba mẹ.”



Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu coi như đáp lại.



Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc, nhìn sắc mặt nặng nề của ba mẹ vợ mình, lại nhìn Thủy An Lạc trong lòng, “Ba mẹ, hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt, có nói gì hơi khó nghe thì ba mẹ cũng đừng để trong lòng.”



Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng anh, cô nói năng khó nghe lúc nào?



Sở Ninh Dực vươn tay ấn đầu cô áp lên ngực mình, không cho cô ngẩng đầu lên, tiếp tục nói chuyện với ba mẹ vợ của mình: “Mấy năm qua, con với bọn trẻ đều cưng chiều cô ấy quá cho nên mới phách lối như vậy.”



Thủy An Lạc giãy giụa nhưng đầu vẫn bị anh ấn chặt.



Nói gì thế?



Con và bọn trẻ đều cưng chiều cô ấy!



Con và bọn trẻ!



Bọn trẻ!
Bọn trẻ!



Thủy An Lạc không ngóc đầu lên được, tức giận véo hông Sở Ninh Dực.



Sở Ninh Dực mặt không đổi sắc, tiếp tục nhìn ba mẹ vợ, “Con biết có những lời con không thích hợp để nói ra, nhưng ba mẹ, ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống riêng mà mình muốn, không liên quan đến việc thân phận của họ là gì, là cha là mẹ cũng vậy. Hơn nữa nếu ba mẹ đã giao cô ấy cho con thì sau này cô ấy như thế nào cũng là trách nhiệm của con. Những lời cô ấy nói ngày hôm nay ba mẹ đừng để ý, về nhà con sẽ nói chuyện với cô ấy.”



Sở Ninh Dực nói, chân mày hơi nhíu lại một chút. Cô nhóc chết tiệt kia lại dám cắn anh.



Thủy Mặc Vân hơi sững ra, sắc mặt vẫn khó đăm đăm.



Thử hỏi, có một ngày, con gái của mình đột nhiên nổi giận với mình, có người lại chạy tới nói rằng, xin lỗi, là do tôi dạy bảo không tốt.



Đó là cảm giác như thế nào.



Đứa con gái do ông sinh ra nuôi nấng lại nổi giận với ông, đã thế người khác còn lấy thân phận là chủ ra để nói xin lỗi với ông là cái kiểu gì.



Sở Ninh Dực nói như vậy bề ngoài là giúp bon họ, nhưng bên trong vẫn là đau lòng cho Thủy An Lạc, lẳng lặng đâm một nhát vào tim người cha người mẹ ruột là ông và Long Man Ngân đây.




Nhưng những lời này của Sở Ninh Dực cũng thức tỉnh Thủy An Lạc, ngầm chỉ ra sự bốc đồng của cô, chuyện theo đuổi hạnh phúc, cho dù là con cái cũng không thể có quyền quyết định, chỉ có quyền phát biểu ý kiến mà thôi.



Cho nên, Sở Ninh Dực vừa mở miệng đã vừa đấm vừa xoa cả hai bên, không ai có thể nói gì được anh cả.



Sở Ninh Dực xách cổ Thủy An Lạc lên, trầm giọng nói: “Xin lỗi ba mẹ đi.”



“Em không.” Thủy An Lạc gân cổ phản bác, trợn tròn mắt trừng anh chằm chằm.



Sở Ninh Dực trừng cô, Thủy An Lạc trừng lại.



Người khác có thể không dám nói gì Sở Ninh Dực, nhưng Thủy An Lạc đã bị Sở Ninh Dực cưng chiều đến mức này rồi, lần này nếu Sở Ninh Dực không ngấm ngầm gài cô một vố, chắc cô đã nói xin lỗi rồi.



Nhưng Sở Ninh Dực gài cô, lại còn ra lệnh cho cô, Thủy An Lạc liền bắt đầu dở chứng.



Thủy Mặc Vân vươn tay day day thái dương, nhìn bộ dạng kia của con gái, nào có tí ấm ức nào, cho nên Sở Ninh Dực nói cũng đúng. Từ lúc ông giao con gái cho cậu ta thì đã định trước rằng trên đời này cũng sẽ có một người đàn ông yêu con gái ông như ông rồi.



“Thủy An Lạc.” Sở Ninh Dực gỡ Thủy An Lạc đang làm vật trang trí trên cánh tay của mình ra, gọi thẳng cả họ cả tên cô ra.



“Xin lỗi.” Thủy An Lạc đá mũi chân, rầu rĩ nói.



Sở Ninh Dực hài lòng vỗ vỗ đầu cô. Nếu như người khác chọc cho vợ anh không vui, chắc anh đã ra tay rồi, nhưng đây là ba mẹ của vợ anh, ba mẹ vợ anh, anh có đau lòng cho vợ mình thế nào thì cũng chỉ có thể nhịn thôi.