Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2330 : Thì ra là mày [7]

Ngày đăng: 03:13 30/04/20


Bi kịch của đảo Kim Cương là do đài phun nước này gây ra.



Bị kịch của đám hải tặc, là do chủ nhân của đài phun nước này mà nên.



Bi kịch của người phụ nữ này, là do tình yêu vặn vẹo của một người đàn ông dành cho bà ấy tạo thành.



Mà đài phun nước này được xây dựng lên là vì... Phong Phong!



Thủy An Lạc không nhịn được mà bật cười, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.



“Giờ thì chắc tôi biết tại sao từ lần đầu tiên gặp Phong Phong chúng tôi đã như nước với lửa rồi.” Thủy An Lạc khẽ cười, nói.



Phong Phong nhìn cô, trong cặp mắt đẹp đẽ chất chứa sự đau khổ, nhưng cũng đong đầy những hồi ức của quãng thời gian đó.



Bọn họ từ khi bắt đầu gặp đã xâu xé lẫn nhau, hận không thể bóp chết đối phương.



Đó cũng là một thứ đã được định sẵn chăng.



Thủy An Lạc ngồi trên tảng đá, bên dưới là lồng giam bằng kim cương đang giam cầm rồng của cô, cho nên lúc này đau đớn của cô đã dần biến mất, không còn sắc bén như trước nữa.




Long Man Ngân đi tới bên cạnh đài phun, nhìn nền đá đã bị nổ tung, sau đó bảo Thủy An Lạc đứng dậy.



Thủy An Lạc tò mò “vâng” một tiếng, được Sở Ninh Dực đỡ đứng dậy.



Long Man Ngân cúi đầu nhìn nền đá, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời, vươn tay chỉ về một hướng khác, “Ba giờ nó sẽ xuất hiện ở đó.”



Thủy An Lạc gật đầu, biết bà đang nói về thứ gì. Cảnh rồng lớn xuất hiện cô đã gặp một lần, khi đó, cô và Kiều Nhã Nguyễn còn tưởng đó là khúc xạ của kim cương ngũ sắc bên dưới.



Long Man Ngân nhìn hõm đất lõm dưới nền đá, cuối cùng vươn tay xuống, lục lọi bên trong một hồi, dường như tìm được thứ gì, khóe miệng của bà hơi nhướng lên, giây tiếp theo, nền đá từ từ mở ra.



Ánh mặt trời rọi xuống lớp kim cương lộ ra dưới mặt đất, có chút chói mắt.



Thủy An Lạc theo bản năng che mắt lại, ngay cả Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cũng phải dời tầm mắt qua chỗ khác.



Dưới căn phòng băng, ánh sáng rọi vào đột ngột cũng khiến người bên trong thấy nhức mắt.



Chú Hạng đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua lớp kim cương gần như trong suốt, nhìn thấy những người bên trên.



Con rồng nhờ gặp được ánh mặt trời nên bắt đầu quẫy vùng bên trong, nhưng gần bên dưới lớp kim cương là từng mảng đỏ hồng. Thủy An Lạc ngồi xổm xuống, gần như quỳ gối lên trên, vươn tay vuốt ve hình ảnh dữ tợn vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Con rồng nhờ gặp được ánh mặt trời nên bắt đầu quẫy vùng bên trong, nhưng gần bên dưới lớp kim cương là từng mảng đỏ hồng. Thủy An Lạc ngồi xổm xuống, gần như quỳ gối lên trên, vươn tay vuốt ve hình ảnh dữ tợn vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cô.



Cái đuôi của nó bị đè chặt, bởi vì giãy giụa, phần đuôi đã máu thịt mơ hồ.



“Thì ra là mày.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.



Nó không phải muốn dọa cô trong mộng. Nó đang cầu cứu, nhưng cô lại không hiểu, thậm chí còn coi nó là ác mộng.



“Trước buổi trưa phải thả nó ra, khiến nó quay lại trong giấc mơ của Lạc Lạc, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.” Long Man Ngân trầm giọng nói, “Rồng không thể xuất hiện trước mặt người phàm, nếu không sẽ bị trời phạt.”



“Con phải làm gì đây.” Thủy An Lạc nói rồi cởi chuỗi ngọc trên cổ mình ra.



Chú Hạng bên dưới nhìn người phía trên, cặp mắt như muốn nứt ra, một khi rồng biến mất, Delia còn chưa bình phục, chắc chắn sẽ phải chết.



“Zero, nhịp tim của công chúa đang chậm lại.” Băng Tuyết trầm giọng nói.



“Cản bọn chúng lại, mau lên!” Chú Hạng quay trở về bên cạnh giường, gần như điên cuồng gào lên.



Thủy An Lạc nắm chuỗi ngọc trong tay, hơi khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, “Chú Hạng?”



Hình như cô nghe thấy giọng của sư phụ.



“Chú Hạng?” Thủy An Lạc đột nhiên đứng dậy, đứng trên lớp kim cương nhìn quanh bốn phía, “Hình như em nghe thấy tiếng của chú Hạng.”



Vào lúc Thủy An Lạc đứng dậy, Băng Tuyết đã tới nơi, đằng sau cô ta còn có một người mà họ đều quen biết... Bạch Dạ Hàn.