Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2337 : Không xứng nói lời yêu [4]
Ngày đăng: 03:13 30/04/20
Chú Hạng lắc đầu, “Đúng là Công chúa thích ngài Lạc thật, khoảng thời gian đó là quãng ngày tháng mà cô ấy vui vẻ nhất, nhưng ngài Lạc vẫn từ chối cô ấy, thế nên Công chúa liền quay trở lại đảo. Cũng chính vào lúc đó chú biết được hang ổ của lũ cướp biến chính là ở đây.” Chú Hạng nói rồi lại chỉ về một phía của hầm băng, “Chú rời khỏi tòa lâu đài, nghĩ mọi cách để vào được đây, tới bên cạnh Zero. Những năm ấy, chú đều tỏ ra rất thật thà, vờ câm giả điếc, chỉ là để có một ngày có thể bắt tay với quốc gia tiêu diệt đám cướp hại nước hại dân này.”
“Nhưng chú lại không ngờ được rằng lũ cướp biển này lại cấu kết với Quốc vương của nước M. Thậm chí sau khi bị Công chúa Delia phát hiện ra, ông ta liền cấu kết với Bá tước để giết chết Công chúa. Thế nên chú đã giết Zero vì bà ấy, chú đã giết ông ta ngay chính tại trong căn phòng tối mà ông ta đã giết chết Công chúa Delia sao.”
Thủy An Lạc cảm thấy tình yêu của chú Hạng hèn mọn như một hạt cát bụi, nhưng cũng lại mãnh liệt không ai sánh được bằng.
Tình yêu là gì?
Đây là một thứ không ai có thể hiểu được, nó chiến thắng ý chí của tất cả mọi người, khiến bạn có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Trước giờ ông ấy đều không khẩn cầu có được sự coi trọng của Công chúa Delia, thậm chí chỉ là một ánh mắt, nhưng vì bà ấy, ông ấy cũng vẫn muốn giải quyết chuyện lũ cướp biển mà bà ấy luôn bận tâm trong lòng tới.
Thủy An Lạc nghĩ, đời này Công chúa Delia yêu hai người đàn ông nhưng lại bỏ lỡ mất người yêu bà ấy nhất rồi.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia, thật ra người phụ nữ này rất hạnh phúc, bà ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai khác nhiều.
“Nhưng, tất cả những điều này đều bị các người hủy hoại mất rồi, đều bị các người hủy cả rồi.” Chú Hạng cất tiếng, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh. Ông ta đứng dậy nhìn Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc sững cả người, sao tự dưng nói giận là giận luôn thế?
Thủy An Lạc vịn vào tường đứng dậy, nhìn gương mặt dữ tợn của chú Hạng, “Chú Hạng, dục vọng của con người là cái vực sâu không đáy, nhưng dục vọng không phải là cái cớ để chú làm ra tất cả những chuyện này.”
Thủy An Lạc tỏ ý: Dục vọng người ta không có gánh cái tội này đâu.
“Hình như trước đây cháu từng nói với Lâm Thiến Thần, tình yêu không phải là nguyên nhân để cô làm sai thế này nhỉ.” Chú Hạng cười lạnh.
Thủy An Lạc muốn lùi lại phía sau nhưng cô không thể, “Chẳng lẽ không phải sao ạ? Lấy bất cứ chuyện gì ra để thỏa mãn việc làm ra sai lầm của mình thì đều là sai cả.”
Chú Hạng cười lạnh.
“Cũng giống như là, cháu có thể tha thứ hết tất cả những việc mà chú làm với cháu, nhưng điều đó không có nghĩa là chú đúng.” Thủy An Lạc khẽ nhúc nhích.