Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 25 : Cô phải giả vờ Như không biết
Ngày đăng: 02:49 30/04/20
Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc xuống giường. Động tác đặt xuống của anh không có tí gì gọi là dịu dàng hết, nếu không thì bộ xương già của cô đã chẳng rã rời ra thế này. Thủy An Lạc "ai ui" một tiếng, xoa xoa cái eo đau nhức của mình rồi ngẩng phắt lên trừng Sở Ninh Dực: "Anh làm cái trò gì thế!!!"
"Chẳng phải cô có bản lĩnh lắm sao?" Sở Ninh Dực "hừ" lạnh một tiếng, cái giọng điệu đó có thể lạnh ngang như tiết trời tháng mười hai luôn.
Sở Ninh Dực nói xong đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, vị trí vốn dĩ cắm kim truyền dịch nhưng vì hành động điên khùng vừa nãy của cô mà giờ nó đã bị rỉ máu và đông lại thành vệt trên mu bàn tay.
Thủy An Lạc nhìn những vết tích kinh khủng trên cánh tay mình, lại "ui" thêm một tiếng nữa, nhưng tiếng kêu này không phải là do ngạc nhiên... mà hình như là vì cô không ngờ bản thân mình lại bị thương nhiều như thế.
"Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình." Thủy An Lạc chép miệng đánh chậc một cái, chỉ vì đánh con nhỏ kia mà lại khiến bản thân bị thương, vụ này đúng là lỗ vốn rồi.
Nghe cái giọng nói hời hợt chẳng thèm để ý gì của cô, vẻ mặt của Sở Ninh Dực càng khó coi hơn: "Cô tính làm "bình đã vỡ còn mẻ"?"
"Cho xin đi, tôi đã là "cái bình vỡ vụn" rồi còn sợ mẻ cái gì nữa?" Thủy An Lạc bật cười rồi đưa tay bế Tiểu Bảo Bối lên, hôn một cái lên má bé con rồi nói, "Không sợ nữa nhé, mami báo thù cho con rồi nạ."
“Ya..." Tiểu Bảo Bối cười híp mắt lại giơ tay lên sờ sờ mặt mẹ, sau đó không hề khách khí ấn một ngụm nước miếng lên mặt mami nhà mình.
Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường cầm cồn sát trùng và băng gạc ra, sau đó một tay kéo lấy cánh tay của Thủy An Lạc lại rồi rửa sạch vết máu trên mu bàn tay cô, vết thương được rửa sạch lại bắt đầu rỉ máu. Sở Ninh Dực nhẹ nhàng chấm cồn xử lý vết thương cho cô, nhưng mà hàng lông mày vẫn cứ chau lại không chịu nhả ra.
"Au..." Thủy An Lạc đau quá nên bất giác hít mạnh một hơi, muốn rụt tay lại.
"Vỡ vụn rồi mà còn biết đau nữa cơ à?" Sở Ninh Dực nói nhưng mà lực trên tay không hề giảm đi, ngược lại còn tăng lên.
"Bác trai nói vậy là sao?" Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng, không hề có tí cảm giác nào về việc mình có sai hay không.
"Ý tôi là gì chẳng lẽ cậu còn không biết? Thủy An Lạc đâu?" Thủy Mặc Vân như đang cố đè nén cơn giận của mình xuống.
Sở Ninh Dực bảo chú Sở cầm lấy đồ đạc của Thủy An Lạc. Thấy Thủy An Lạc bế con nên giọng nói của anh lại càng lạnh lẽo: "Bác trai, bác đây là đang đòi lại công bằng cho con gái bác hả? Nếu đã như thế, về chuyện cô Thủy mắng chửi con trai cháu, cháu nghĩ cháu cũng nên tìm bác để đòi lại công bằng cho con trai mình một chút chứ nhỉ?”
Thủy An Lạc bị vấp một cái, nếu như không có Sở Ninh Dực đỡ chắc chắn cô đã ngã sấp mặt rồi. Thảo nào chẳng thấy anh lo lắng gì, hóa ra đã có lý do phản bác lại rồi.
"Mắng chửi con trai cậu?" Thủy Mặc Vân hơi sững lại sau đó quay ra nhìn vợ và con gái cũng đang ngồi trong phòng khách, Thủy An Kiều vẫn đang khóc lóc thảm thiết, An Giai Tuệ thì đang đang sầm sì mặt mũi bôi thuốc lên cái đầu heo của con gái.
"Sao thế? Vậy là bác không biết đã xảy ra chuyện gì mà đã chạy tới hỏi tội rồi sao?" Sở Ninh Dực cười lạnh, cùng là con gái được ông nuôi từ bé đến lớn nhưng giờ lại bị ông phân biệt đối xử quá rồi đấy.
"Bất luận là vì cái gì nó cũng không nên đánh người như vậy chứ." Thủy Mặc Vân bị câu nói nhẹ tênh của Sở Ninh Dực làm tức điên lên, ông ta sầm mặt tiếp lời.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, đang định đưa tay ra giật điện thoại lại bị tay anh tóm chặt lấy ngăn lại.
"Nếu ra tay được thì đừng có phí lời, bác trai là người có văn hóa, nhưng Sở Ninh Dực tôi đây chỉ là kẻ mù chữ thôi. Thay vì ở đó mà hỏi tội không bằng bác dành thời gian dạy dỗ lại đứa con gái của bác cho tốt đi đã. Nếu đã không có bản lĩnh thì đừng có đi khắp nơi gào loạn, tự rước họa vào thân không sao nhưng mà đừng có quấy rầy đến người khác." Sở Ninh Dực nói xong trực tiếp dập thẳng điện thoại.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn, một lần nữa cô lại được chứng kiến bản lĩnh độc mồm của Sở tổng rồi.