Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2528 : Xin mời bắt đầu phần biểu diễn [1]

Ngày đăng: 03:15 30/04/20


Mẹ Tân Nhạc trừng mắt nhìn con gái mình, nói bằng giọng không vui, “Con nhỏ này mới sáng ra đã ầm ĩ lên rồi, làm gì thế hả?”



Tân Nhạc khóc không ra nước mắt, không làm gì hết, bị mẹ dọa cho xám hồn thôi, không thể ăn uống cho tử tế được hay sao mà cứ phải nói nhiều thế làm gì?



“Không sao, đá chân vào chân ghế hơi đau thôi ạ.” Tân Nhạc nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn.



Cũng may, mẹ cô không nói gì thêm nữa, cũng coi như giải thoát cho cô.



Sau khi bữa sáng kết thúc, mẹ Tân Nhạc bảo Tân Nhạc đi rửa bát, coi như cảm ơn bữa sáng của người ta.



Tân Nhạc cũng không phản đối. Cô đứng dậy thu dọn bát đũa đi vào bếp, vô cùng thuần thục, tìm ngay thấy dầu rửa bát và mút rửa bát, bắt đầu rửa bát.



Ba Tân Nhạc nheo mắt nhìn vị trí trong phòng bếp, nhìn Tân Nhạc làm mọi thứ bằng vẻ nhuần nhuyễn, nhìn Tân Nhạc xếp bát đũa rửa xong theo đúng vị trí, những vị trí đó, giống như không cần phải nghĩ cũng biết là đặt ở đâu vậy?



Tân Nhạc bước ra ngoài đã gặp ngay ánh mắt của ba mình, ánh mắt đó khiến cô không khỏi thấp thỏm, dường như có chút bất ngờ.



“Con... phòng bếp trong nhà Viện trưởng Mặc giống nhà mình quá.” Tân Nhạc bối rối giải thích, nhưng không dám nhìn vào mắt ba mình, sau cùng đi thẳng ra cửa đổi giày, “Ba mẹ, mau đi thôi, không nên làm phiền Viện trưởng Mặc nữa.”



Chắc không phải ba cô nhìn ra rồi chứ, ban nãy cô nên hỏi vài câu cho có lệ mới phải, đúng thật là...




Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, sơ xuất quá, sơ xuất quá.



Mặc Lộ Túc tiễn họ xuống dưới nhà. Tân Nhạc từ chối để anh lái xe đưa họ đi, hơn nữa ánh mắt cô rất kiên quyết. Mặc Lộ Túc đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt của cô, tự động nuốt ngược những lời muốn nói trở lại.



“Cô chú đi đường cẩn thận ạ.” Mặc Lộ Túc chỉ có thể nói vậy.



Tân Nhạc đưa ba mẹ lên xe, hai bàn tay buông xuôi bên người của Mặc Lộ Túc nắm chặt lại, nhìn chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới đi về nhà.



Anh có thể thấy rõ ràng là cô ấy luôn né tránh, không tồn tại vấn đề nghi ngờ phỏng đoán gì, cho nên tất cả không cần thiết nữa rồi.



***



Thấm Tâm Viên.



Khi Sở Ninh Dực đón ba đứa trẻ về đã là đầu chiều, thím Vu đã nấu xong bữa trưa.



Bánh Bao Đậu nhào vào lòng thím Vu, nói với thím Vu là con bé nhớ bà, ngọt như mía lùi.




“Ha ha ha, bà Vu đã làm món cánh gà chiên coca mà Bánh Bao Đậu của chúng ta thích ăn nhất rồi này, cho một mình Bánh Bao Đậu ăn thôi.” Thím Vu ôm Bánh Bao Đậu cười ha ha.



“Oh yeah, cháu yêu bà Vu nhất.” Bánh Bao Đậu cười khanh khách.



Tiểu Bảo Bối nhìn xung quanh, tò mò hỏi, “Ba, mẹ đâu rồi ạ?”



Sở Ninh Dực cởi áo khoác ngoài treo lên mắc, ngẩng đầu nhìn lên tầng, mẹ con lên cơn điên cả đêm, bây giờ đang ngủ tít rồi.



Nhưng chuyện này làm sao anh có thể nói với con trai được?



“Mẹ thấy hơi mệt nên ngủ rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi cởi áo khoác lông ra cho con trai, nhận lấy áo khoác mà Tiểu Bảo Bối đã cởi ra treo lên mắc, “Đi rửa tay rồi ăn cơm đi.”



“Mẹ sao thế ạ? Có nghiêm trọng không ạ?” Bánh Bao Rau lo lắng hỏi.



Cực kỳ nghiêm trọng!



Sở Ninh Dực hầm hừ nghĩ vậy, quậy cả một đêm, làm sao anh có thể tha cho cô đơn giản thế được?



Có điều nghĩ tới việc đêm qua cô quậy phá, Sở Ninh Dực đột nhiên nhớ tới chiếc hộp đỏ tối qua rơi ra. Anh sờ đầu con trai nhỏ, “Không sao đâu, Bảo Bối đưa em trai đi rửa tay đi.”



“Vâng.” Tiểu Bảo Bối đáp lại, nhìn ba một cái rồi đi lên nhà.



Sở Ninh Dực đi lên tầng, tìm bộ đồ anh mặc tối qua, lấy chiếc hộp đỏ ra khỏi túi áo.