Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2543 : Cô gái hồ đồ [4]

Ngày đăng: 03:15 30/04/20


Thủy An Lạc: “...”



Anh trâu lắm, vậy mà cũng được ấy hả!



“Em cảm thấy với tính cách của đàn anh chắc chắn sẽ không hỏi đâu.”



Thủy An Lạc thu lại tầm mắt của mình, nhìn Sở Ninh Dực nói.



Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, hầu hết đều là những món mà Thủy An Lạc thích ăn, nhưng cô không biết cái mà Sở Ninh Dực nói là đồ ăn cho hai người này là muốn cô thành heo hay là thế nào?



Cả một bàn đầy ắp thức ăn, thật sự là cho hai người ăn sao?



Sở Ninh Dực đặt đũa vào tay cô, “Cậu ta sẽ không hỏi đâu, cái này phải xem xem rốt cuộc Tân Nhạc còn muốn tiếp tục với Mặc Lộ Túc không. Nếu như muốn thì cô ấy sẽ tự hỏi, còn nếu không vậy thì không cần thiết nữa rồi, mỗi người một ngả, mạnh ai người nấy đi. Sau này em cũng thôi đi, đừng có quan tâm nữa.” Sở Ninh Dực vừa nói vưa gắp thức ăn cho cô.



Thủy An Lạc cảm thấy ông xã mình nói đúng, ông xã nói gì cũng đúng hết.



Dù sao thì anh Sở mà đã ra tay thì giờ chỉ cần đợi kết quả thôi, chỉ có hai cái kết và anh Sở đều đã đưa ra hết rồi.



Hơn nữa kết quả cuối cùng của anh chính là: ĐỪNG - CÓ - QUAN - TÂM - NỮA.




“Xin lỗi khi đó anh không nghĩ tới hoàn cảnh của em, cho nên mới...” Mặc Lộ Túc nói rất khẽ, giọng nói còn khàn khàn.



Tân Nhạc nhìn vào đôi tay đang siết chặt cả anh, như thế bỗng hiểu ra điều gì đó.



Thủy An Lạc nói, anh ấy rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm, cũng rất rụt rè sợ hãi thậm chí còn không dám chạm vào nó.



Vậy ra là anh ấy hiểu lầm chuyện dòng trạng thái kia sao?



Tân Nhạc đứng ở bậc thang cuối cùng, ngẩng lên nhìn người ở bậc trên, “Anh tưởng em xoắn xuýt như thế là vì anh à?”



Tân Nhạc bỗng muốn cười, lại muốn vạch đầu anh ra xem rốt cuộc trong đo có gì. Anh không hỏi gì cả, lúc nào cũng chỉ biết tự mình quyết định. Anh đang cho là cô cảm thấy anh gây phiền phức cho mình sao?



“Đi thôi, để anh tiễn em...”



“Mặc Lộ Túc...” Lúc anh tiến lại gần, Tân Nhạc bỗng lùi về sau một bước, bặm môi nhìn anh.



Mặc Lộ Túc tóm hụt, tay anh run lên giữa không trung rồi rụt lại.



Tân Nhạc chú ý tới từng động tác của anh, cuối cùng phụt cười thành tiếng, “Sao thế, sợ rồi hả? Lại muốn rút lui rồi sao? Lại đang tự cảm thấy đây là em đang từ chối anh hả? Hay đang...”



“Cẩn thận!!!”



Tân Nhạc còn chưa dứt lời đã bị ngã xuống bậc cầu tháng, phía sau truyền tới tiếng vang người bị xe đâm vào, tiêng vang như... tim bị xé rách!