Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2552 : Bé mập của riêng bánh bao rau [3]
Ngày đăng: 03:15 30/04/20
Tiểu Bảo Bối: “...”
Sở Lạc Duy! Em cũng ác quá rồi đấy!
Tiểu Bảo Bối không thể không nói rằng tư tưởng chiếm hữu của đứa em trai này đem so với ba nhóc thì chỉ có hơn chứ không có kém! Bọn họ vẫn còn là con nít mà! Con nít đó! Tại sao thằng em này lại như vậy?
Tiểu Bảo Bối cảm thấy nếu nói câu “Tiểu Bất Điểm không béo” ra khỏi miệng thì chắc chắn nhóc sẽ phải chịu ánh mắt trợn trắng của đứa em trai này suốt thời thơ ấu mất.
“Tôi béo khỏe béo đẹp, ảnh hưởng đến bữa sáng của cậu à mà lắm lời thế hả! Cứ làm như tôi cầu xin cậu tắm cho tôi không bằng! Tôi có xin cậu sao? Anh Bảo Bối chủ động bao nhiêu thì cậu nhìn cậu đi!” Tiểu Bất Điểm đứng lên, chân nhỏ cứ một mực bước qua bước lại trên giường.
Tiểu Bảo Bối thấy hai đứa bé sắp cãi nhau liền hài lòng rút khỏi căn phòng.
Hừ, để xem hai đứa nhóc này cứ động một tí là lấy nhóc với Tiểu Miên Miên ra làm bia đỡ đạn nữa không?
Sở Ninh Dực xả nước, thử độ ấm của nước rồi đem nhiệt kế để sang cạnh bồn tắm: “Đợi nhiệt độ hạ xuống ba mươi tám độ là không được tắm nữa, biết chưa?”
Bánh Bao Rau gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tiểu Bất Điểm tò mò bò xuống giường, bé chạy đến phòng tắm nhìn những con số trên nhiệt kế: “Vì sao ba mươi tám độ thì không thể tắm nữa ạ?”
Bánh Bao Rau trợn trắng mắt: “Ba, ba có thể ra ngoài được rồi!”
Sở Ninh Dực: “...”
Con trai à, con bảo vệ kín kẽ như vậy làm gì chứ, chỉ là một đứa con nít thôi mà!
Nhưng mà Sở Ninh Dực cũng không định đi tranh luận vấn đề cấp thấp thế này với con trai, cho nên anh đứng đậy đi về phòng của con gái để tắm cho bé.
Tiểu Bất Điểm muốn cởi quần áo của mình nhưng làm thế nào cũng không cởi được, làm đến mức mặt đỏ phừng phừng.
“Cậu còn không biết giúp tôi cởi đồ nữa! Mắt mù à!” Tiểu Bất Điểm giậm chân nói.
Bánh Bao Rau có chút ghét bỏ cùng bất đắc dĩ nhìn bé con, sau đó cởi quần áo của mình ra để lên trên bệ: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?"
“Hai tuổi rưỡi!”
“Bé ghê.” Bánh Bao Rau khẽ lầm bầm một câu, sau đó tự tay giúp Tiểu Bất Điểm cởi đồ.
Thật ra Tiểu Bất Điểm có chút bụ bẫm chứ không hề béo, đôi chân nhỏ bé xíu, thắng tắp trông rất đẹp.
Thật ra Tiểu Bất Điểm có chút bụ bẫm chứ không hề béo, đôi chân nhỏ bé xíu, thắng tắp trông rất đẹp.
Thủy An Lạc ăn cơm xong liền lên lầu. Cô cẩn thận đẩy cửa ra, thấy Tiểu Bất Điểm đang chơi vịt cao su còn Bánh Bao Rau đang ngồi phía sau cô bé, chà lưng cho cô bé một cách cực kỳ nghiêm túc. Hai bé con nhỏ xíu xiu, một đứa chơi đùa, một đứa nghiêm túc khiến một người làm mẹ như cô cũng cảm thấy thẹn thùng.
Thủy An Lạc cầm di động lên rồi bắt đầy quay phim, sau khi tụi nhỏ lớn lên rồi cho tụi nhỏ xem mấy cái này mới vui nè.
“Bên phải ngứa ngứa, bên phải, bên phải!” Tiểu Bất Điểm cầm vịt cao su tức giận nói.
“Biết điều ngồi im đi! Sao lắm lời như vậy hả!” Bánh Bao Rau cau mày, cầm bông tắm di chuyển tới phần lưng bên phải của Tiểu Bất Điểm.
“Cậu quát cái gì mà quát, cứ như ông già ấy, sớm muộn gì cũng thành ông cụ!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ, tiếp tục hát bài hát đi tắm của mình.
Thủy An Lạc: “...”
Bất Điểm à, con của mẹ nuôi sao có thể mau già được chứ!
Mãi cho đến khi hai bé con tắm gần xong, Thủy An Lạc mới tỏ ra đạo mạo nghiêm trang cất di động đi rồi bước vào, sau đó lấy khăn tắm rồi bế Tiểu Bất Điểm lên, mở vòi sen giúp bé con tráng người: “Bánh Bao Rau, tự con tráng người nhé, mẹ bế Tiểu Bất Điểm ra trước rồi lát nữa sẽ vào đóng vòi sen, con tắm xong cứ ra là được.”
“Vâng.” Bánh Bao Rau đáp lời rồi đứng dưới vòi sen tự tắm tiếp.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bất Điểm đi ra ngoài, giúp bé con lau khô người, lấy đồ lót mặc vào cho bé, rồi lại thay bộ đồ ngủ liền thân hình cá heo cho Tiểu Bất Điểm.
“Con muốn hình cá sấu nhỏ cơ!” Tiểu Bất Điểm chỉ chỉ vào bộ quần áo khác, nói.
“Đó là của tôi!” Bánh Bao Rau vừa đi ra đã trợn trắng mắt nói.