Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2597 : Mặc thiếu gia phiền muộn [5]

Ngày đăng: 03:16 30/04/20


Tân Nhạc không trả lời, thế nhưng vẫn nhận lấy đũa rồi cố gắng ăn thêm vài miếng. Mặc Lộ Túc hơi nhíu mày lại. Dường như anh bắt đầu thấy hối hận vì đã để mẹ Tân Nhạc rời đi.



Sau bữa tối, kết quả là hai người họ cũng chẳng ăn được là bao,



Hộ lý chăm sóc đặc biệt có chút không vui: “Mặc thiếu, anh muốn mau bình phục thì phải ăn nhiều hơn mới được.”



Mặc Lộ Túc chẳng buồn để ý đến cô ta mà chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó cầm lấy báo cáo đang để trên bàn.



Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn sắc mặt hơi thay đổi của hộ lý, bàn tay đang định thu dọn của cô ngừng một chút, sau đó quả quyết đi đến chiếc giường bên cạnh của mình, nằm xuống.



“Thu dọn đồ rồi về đi.” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt nói.



“Chủ tịch bảo tôi chăm sóc Mặc thiếu.” Hộ lý chăm sóc đặc biệt nói.



Tân Nhạc biết mấy hộ lý cao cấp thế này đều là những người kiêu ngạo. Bọn họ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hơn nữa chỉ những người có tiền mới có khả năng mới được họ vậy nên bọn họ cũng tiếp xúc quá nhiều với người giàu có, thế nên cũng trở nên kiêu ngạo hơn.



Từ lúc vào đây đến giờ, cô gái này luôn nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh.



Nhưng Tân Nhạc cũng lười tính toán với loại người này.




“Mới ăn xong đừng nằm vội, đứng lên để lại một chút đi đã.” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc rồi nhíu mày nói, như thể anh hoàn toàn chẳng nghe thấy hộ lý cao cấp kia vừa nói gì cả.



Tân Nhạc lăn lộn trên giường hai vòng, sau đó mới lên tiếng: “Em không có sức, không muốn di chuyển.”



Mặc Lộ Túc ngẩng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi trong nháy mắt nhìn hộ lý chăm sóc đặc biệt đang đứng cách đó không xa: “Chủ tịch bảo cô tới đây để đứng à? Đỡ bệnh nhân đi tản bộ không phải là trách nhiệm của các cô hay sao?”



Hộ lý cao cấp kia hơi ngẩn ra: “Tôi là...”



Tân Nhạc nằm lì trên giường, đè cái eo của mình rồi nhìn hộ lý, nói: “Người ta tới đây là để chăm sóc anh, mang cơm tới cho em đã là có lòng tốt lắm rồi, em nằm một lát là ổn thôi.”



Tân Nhạc vừa nói vừa âm thầm liếc mắt nhìn cô hộ lý kia.



Mặc Lộ Túc thấy rõ ánh mắt này của Tân Nhạc. Có lẽ không phải cô đang có lòng tốt nhắc nhở anh mà là đang nói cho chính anh nghe.



Nói trắng ra là muốn anh xả giận cho cố.



Tuy rằng làm thế này có chút lợi dụng, nhưng mà Mặc Lộ Túc mình không thể tức giận chút nào, thậm chí còn thấy hơi vui nữa.




“Ra ngoài đi, ngày mai cô không cần tới nữa!” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hộ lý cao cấp.



Sắc mặt của cô ta khẽ biến, phải biết rằng không phải ai cũng có thể bỏ mỗi ngày cả nghìn tệ mời hộ lý, thế nhưng chẳng phải Chủ tịch Mặc đã nói là không cần để ý đến cô gái kia rồi sao?



“Mặc thiếu.” Hộ lý cao cấp mím môi, trồng hơi tội nghiệp.



“Nghe không hiểu tiếng người thì ra ngoài cửa rẽ bên trái, xuống đến lầu ba thì vào thẳng khoa Tai Mũi Họng đi.” Mặc Lộ Túc nói thẳng, giọng điệu kia quả thật có thể so với nhiệt độ ngoài trời lúc này.



Tân Nhạc: “...” Tân Nhạc chớp chớp mắt nhìn Mặc Lộ Túc. Trong nháy mắt cô cảm thấy bình thường người này không nói gì với cô thật tốt vô cùng. Sở Ninh Dực độc mồm độc miệng như vậy, Mặc Lộ Túc làm em họ của anh thì miệng lưỡi có cay độc cũng là chuyện thường.



Hộ lý cao cấp siết chặt hai tay rồi trợn mắt nhìn về phía Tân Nhạc. Tân Nhạc tỏ vẻ mình rất vô tội, tựa như những gì cổ vừa nói hoàn toàn là lời nói thật lòng mà thôi.



Hộ lý cao cấp tức giận xoay người bỏ đi.



“Này, bát đũa còn chưa dọn đi cơ mà. Hôm nay đã nhận tiền rồi thì kiểu gì cũng phải làm cho hết chứ!” Tân Nhạc đột nhiên lớn tiếng kêu lên.



Hộ lý cao cấp quay phắt đầu lại. Tân Nhạc cười tủm tỉm nhưng đến khi cô thấy ánh mắt của Mặc Lộ Túc đang nhìn về phía mình thì lập tức ngậm miệng, tiếp tục nằm xuống giường đá đá chân chơi đùa.



Mặc Lộ Túc nhướng mày, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thấy một Tân Nhạc như vậy, nhưng thế này lại rất tốt.



Dưới ánh mắt cảnh cáo của Mặc Lộ Túc, hộ lý cao cấp kia không thể không đem bát đũa thu dọn sạch sẽ rồi mới ra khỏi phòng được.



Tân Nhạc khẽ ngẩng đầu lên, thấy cô ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài liền cảm thấy cả một ngày chịu tội cuối cùng cũng có chút thoải mái.