Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2606 : Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới [4]

Ngày đăng: 03:16 30/04/20


Thủy An Lạc và Triệu Uyển Uyển cùng nhìn về phía ấy. Nhưng khi nhìn thấy người đang bước vào, Thủy An Lạc khẽ bật cười, vội vàng đứng dậy, đi về phía đó.



“Sao cô lại tới đây?”



Người vừa đến chẳng phải ai khác mà chính là Cố Tiểu An, vợ của Sở Lăng Phong, theo sau cô là một thiếu niên chừng 12, 13 tuổi, thân thể cao lớn, dáng dấp đẹp trai bức người, giống Sở Lăng Phong tới chín mươi phần trăm, chẳng trách Tiểu Sư Niệm không kiêng dè gì đã gọi hai tiếng trai đẹp.



Nhưng trai đẹp ôm Khoai Tây trong lòng, trông như đã quen tay vậy.



“Hôm qua cô bảo hôm nay sẽ đi thử áo cưới với bạn, tiện đường tôi với Húc Ninh đi qua cũng muốn xem thử.” Cố Tiểu An nói xong, quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, “Cậu cả nhà tôi, Sở Húc Ninh.”



Sở Húc Ninh khẽ gật đầu chào, trên khuôn mặt cương nghị chẳng có biểu cảm gì, không hề để tâm tới ba cô nhóc mê trai đứng cạnh chân mình đang đứng nhỏ dãi ròng ròng.



“Cháu chào cô.”



Thủy An Lạc chậc chậc vài tiếng. Trước kia cổ từng nghe Sở Ninh Dực nói Sở Lăng Phong có một đứa con trai lớn, là con nuôi, những đứa trẻ này từ lúc ra đời đã rất kỳ lạ, không ngờ khi gặp được mới biết nó giống Sở Lăng Phong đến thế.



Khoai Tây được anh trai ôm trong lòng, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, cúi đầu nhìn Bánh Bao Đậu, vươn cánh tay bé xíu muốn túm lấy Bánh Bao Đậu, còn ê ê a a kêu ầm lên.
Khoai Tây được anh trai ôm trong lòng, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, cúi đầu nhìn Bánh Bao Đậu, vươn cánh tay bé xíu muốn túm lấy Bánh Bao Đậu, còn ê ê a a kêu ầm lên.



Khoai Tây còn nhỏ, nhỏ đến mức thậm chí bước đi còn loạng choạng suýt ngã.



Ánh mắt mê trai của Bánh Bao Đầu chuyển tới Khoai Tây, tuy đứa bé này hơi nhỏ, nhưng mà trông cũng đáng yêu đấy.



“Mẹ, mẹ ơi, con muốn chơi với em trai.” Bánh Bao Đầu kéo tay mẹ với vẻ kích động, anh đẹp trai cứ để cho hai mẻ mê trai kia đi, tiện thể bé còn có thể về nhà mách lẻo với hai ông anh lớn, bé cứ chơi với em đẹp trai be bé tròn tròn này là được rồi.



Cố Tiểu An bảo Sở Húc Ninh thả Khoai Tây xuống. Khoai Tây đúng còn chưa vững, vươn hai bàn tay nhỏ nhào thẳng vào lòng Bánh Bao Đầu. Bánh Bao Đầu cười khanh khách, hai đứa bắt đầu chơi cùng nhau.



Thủy An Lạc giới thiệu Triệu Uyển Uyển với cô. Cố Tiểu An biết Triệu Uyển Uyển, bởi vì gần đây Cố Tiểu An cũng mê phim, thậm chí cô còn bất chấp hình tượng của mình mà xin chữ ký của Triệu Uyển Uyển nữa.



“Tiểu An...”



“Ôi dào, hình tượng có biến thành cơm ăn được đâu.” Cố Tiểu An cười ha hả, quay đầu nhìn con trai lớn, “Hắc Ninh, con đua hai đứa trẻ ra ngoài chơi đi, mẹ nói chuyện với cô Thủy của con một lát.”



Sở Húc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu nhìn hai đứa bé mê trai vẫn đang chăm chú ngắm mình, không khỏi nhíu mày.
Sở Húc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu nhìn hai đứa bé mê trai vẫn đang chăm chú ngắm mình, không khỏi nhíu mày.



“Anh ơi, anh tên gì thế, anh ơi, anh cao quá đi à...” Tiểu Sư Niệm sải đôi chân ngắn cũn bộc phát hết bản lĩnh mẽ trai của mình để đuổi theo anh.



Tiểu Bất Điểm tất nhiên cũng sải đôi chân không dài của mình đuổi theo họ.



Bánh Bao Đậu lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng còn lấy chiếc điện thoại nhỏ đeo trên cổ mình chụp lại khung cảnh mẽ trai và theo trai của người nào đó, quay lại video người nào đó xoay vòng vòng quanh anh đẹp trai, những thứ này để đem về nhà mách lẻo



đây.



Triệu Uyển Uyển chẳng nói năng mấy. Thủy An Lạc và Cố Tiểu An cùng một dạng với nhau, cho nên nói chuyện rất hợp cạ. Cho dù không gặp mặt, họ cũng nói chuyện với nhau qua wechat, cho nên không hề có cảm giác xa lạ gì.



Đôi mắt to của Khoai Tây nhìn Bánh Bao Đậu chăm chú, bàn tay nhỏ bám lấy Bánh Bao Đậu không chịu rời. Bánh Bao Đậu đi đầu, thằng bé loạng choạng đi theo đó.



“Chậc chậc chậc, con trai tôi bị gái nhỏ nhà cô cầu mất rồi. Gái nhỏ nhà cổ có đối tượng nào chưa?” Cố Tiểu An than thở.



Thủy An Lạc cười híp cả mắt, “Ba đứa nhà tôi, chỉ có mình nó chưa có đối tượng thôi, tôi phiền lòng gần chết, tôi không e ngại chuyện tình chị em đâu, hay là hứa hôn Khoai Tây nhà cô cho nhà tôi nhé!”



Triệu Uyển Uyển: “..”



Ánh mắt của Triệu Uyển Uyển liếc tới tấm thân nhỏ chưa đầy ba tuổi của Bánh Bao Đậu. Bà chủ à, sao tư tưởng của cô thoáng thê?