Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2666 : Tổ hợp hai người xấu hổ [2]

Ngày đăng: 03:17 30/04/20


Tân Nhạc tiếp tục ôm túi giữ ấm của mình, ngẩng lên nhìn bệnh nhân vẫn đang ra ra vào vào cách đó không xa, “Lúc ấy em không hiểu, bác sĩ là để trị bệnh cứu người, sao có thể để người ta chán ghét đến mức đó cơ chứ.”



“Vậy giờ thì sao?” Mặc Lộ Túc nhìn cô gái đang tức giận trước mặt mình. Một đưa trẻ mười một tuổi đưa em trai ba tuổi đi khám lại bị đối xử như vậy, chắc chắn là cô sẽ rất hận rồi.



“Giờ hả, nói thật ra thì vẫn thất vọng lắm, nhưng so ra thì em cũng cảm thấy thấu hiểu hơn được một chút, chắc vậy.” Tân Nhạc đáp lại, nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Ví dụ như là không phải tất cả các bác sĩ đều sẽ như vậy, ví dụ vẫn sẽ có một số bác sĩ đến giờ em thấy em vẫn muốn đi tới tát cho một phát.”



Mặc Lộ Túc phụt cười thành tiếng, “Có phải từ toàn bộ thành một bộ phận thôi đúng không?”



Tân Nhạc gật đầu, “Trước lúc em làm bác sĩ, em cảm thấy bác sĩ nào cũng như nhau hết, cứ làm như mọi người không rời được họ, đều nhìn người bằng nửa con mắt, không hề đặt bệnh nhân trong tim mình. Nhưng sau đó em đã phát hiện ra không phải bác sĩ nào cũng vậy, cũng hiểu được cảnh lúc trực đêm đúng là điên cuồng thế nào rồi.”



Mặc Lộ Túc vỗ vỗ cô, chắc vì cầm đồ giữ ấm nên lúc này lòng bàn tay anh cũng ấm áp.



“Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân là một câu hỏi khó, là câu hỏi khó như kiểu tát mà không có tiếng ấy, chỉ cần bản thân mình làm tốt là được rồi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.




Tân Nhạc ngẩn ra, có thể nghe ra giọng nói tự giễu của anh.



Lúc anh còn nhỏ, thật ra cũng rất muốn được bà ngoại quan tâm. Anh không có mẹ nên có lẽ sẽ càng cần tới tình yêu thương của bà ngoại hơn.



Tiếc là Viện trưởng Kiều cũng đang chạy trốn cái chết của con gái mình, cho nên cũng đang né tránh tình yêu thương đối với đứa cháu ngoại này.



“Sau đó từ từ lớn lên, tủi thân thì thành hận, như thể nhất định phải khiến bà trông thấy anh, chỉ cần anh làm tốt, thành tích của anh sẽ vượt qua được bà, bà có thể thấy anh rồi. Nhưng dần dần, nỗi căm hận ấy lại càng lúc càng sâu đậm, thậm chí anh đã quên đi mất ước nguyện ban đầu của mình chỉ là muốn bà chú ý tới anh.” Mặc Lộ Túc càng tự giễu hơn, chỉ tiếc là tất cả đều đã không kịp nữa rồi. Anh vẫn không kịp nói tiếng xin lỗi tới bà ngoại.



Tân Nhạc thấy thương anh, nắm lấy tay anh, siết chặt trong tay mình.



Người này nhìn có vẻ là một người đàn ông kiên cường nhưng kỳ thật chính là một đứa trẻ, giống như sự nghịch ngợm của anh cũng chỉ là vì muốn nói với người mà anh để tâm rằng: Bà nhìn con đi, bà nói chuyện với con đi.



Tân Nhạc nắm chặt tay anh, như muốn truyền hết độ ấm của mình lên người anh vậy.



Trước đây cô cảm thấy mình yêu anh. Nhưng giờ mới phát hiện, cô chẳng hiểu anh chút nào, đó là tình yêu kiểu gì cơ chứ?