Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2685 : Bởi vì yêu cô ấy [1]

Ngày đăng: 03:17 30/04/20


Thủy An Lạc quyết đoán đưa điện thoại trong tay cho Jack Tông.



“Sở Ninh Dực?” Giọng của Jack Tông rất u ám.



“Ông Jack Tông, lần đầu nói chuyện, cảm thấy vẫn ổn chứ?” Sở Ninh Dực xoay một vòng trên ghế, trong giọng nói của anh có sự châm chọc khiêu khích khó lòng mô tả được.



Jack Tông ngẩng đầu nhìn camera giám sát và tất cả âm thanh ở đó, “Đây là thủ đoạn của mày đó hả?”



“Ôi không không không, đây chỉ là món khai vị thôi, tôi không ra tay khiến ông cảm thấy thành phố A này là thế giới của ông phải không?” Sở Ninh Dực nói, xoay thêm hai vòng trên ghế, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.



“Muốn lợi dụng truyền thông để chèn ép tao, ý nghĩ của mày hão huyền quá rồi đấy.” Jack Tông cười lạnh, “Địa vị của tao trong giới điện ảnh, không ai có thể bì được đâu.”



“Phải rồi, thành tựu mà một kẻ cặn bã như ông có được cũng không ai bì được.” Sở Ninh Dực vẫn cười nho nhã như trước.



“Sở Ninh Dực, tất cả những gì bây giờ mày đang làm đều là mưu kế của mày, mày đang âm mưu hãm hại tao.” Dường như Jack Tông đột nhiên khôi phục được lý trí.



Thủy An Lạc đi tới đỡ Kiều Nhã Nguyễn dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Jack Tông.
“Kiến thức về pháp luật của ông Jack Tông rất tốt nhỉ, cho nên chúng ta phải tính toán món nợ này cho cẩn thận, xe đã chờ ông ở dưới tầng rồi, tôi đợi ông đến hiện trường nhé.” Sở Ninh Dực nói xong lập tức ngắt cuộc gọi.



“Rầm...”



Jack Tông đập mạnh chiếc điện thoại trong tay xuống đất. Thủy An Lạc hoảng hồn nhìn chiếc điện thoại tan tành dưới đất, bỗng cảm thấy anh Sở thật có tài dự đoán tương lai.



Sáng nay anh đã bảo cô đổi sang một cái điện thoại bỏ đi.



Chứ nếu chiếc điện thoại mới của cô bị đối xử như vậy chắc cô tức đến phát khóc mất.



Jack Tông quay đầu, trừng họ một cái bằng ánh mắt hung bạo. Thủy An Lạc quyết đoán chỉ lên trên, tỏ ý rằng bên này vẫn còn camera giám sát đó.



Jack Tông phẫn nộ quay người, dẫn theo đám đàn em của ông ta đi.



Thủy An Lạc thở hắt ra, cuối cùng cũng đi rồi.



“Mày không sao chứ?” Thủy An Lạc không yên tâm.



Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, “Không sao, chúng ta đi thôi.”



Thủy An Lạc thò tay với lấy cái hộp, quay đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, “Có thể nói với đồng nghiệp của cô rằng ngày mai không cần đi làm nữa, nếu đã có chuyện, vậy phải cho cô ấy thời gian để giải quyết việc chứ.” Thủy An Lạc nói xong, đỡ Kiều Nhã Nguyễn đi ra ngoài.