Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2734 : Lấy gì để so sánh? [10]

Ngày đăng: 03:17 30/04/20


“Năm nay 12 hả, vậy là sắp thi đại học rồi?” Bộ trưởng Lưu nói.



“Học sinh của Gia Hoa sao? Tỉ lệ thi chuyển cấp của Gia Hoa mấy năm gần đây rất khá. Năm nay Gia Hoa có một học sinh tên là Tân Dương nằm trong danh sách tuyển thẳng của Thanh Hoa, cậu nhóc này khá lắm đó.” Bộ trưởng sở giáo dục cũng nói, “Hiệu trưởng Cẩu, học sinh trường ông đúng là toàn nhân tài nhỉ.”



Nụ cười của hiệu trưởng Cẩu lúc này trông còn khó coi hơn cả khóc, ông ta cảm thấy mình giẫm phải mìn rồi.



Chu Bái Bì đang định nói gì đó đã bị hiệu trưởng Cẩu kéo một cái.



“Trường học tốt cần được nâng đỡ, nhưng ngoài nâng đỡ ra, cũng cần một người lãnh đạo tốt, một hiệu trưởng tốt. Dù sao thì trường học cũng là nơi sạch sẽ, những đứa trẻ chưa bước chân ra ngoài xã hội có suy nghĩ vô cùng thuần khiết, không giống những người từng trải lăn lộn trên thương trường như chúng ta.” Giọng Mặc Lộ Túc cũng nhẹ bẫng.



Hiệu trưởng Cẩu run như cầy sấy.



Ánh mắt của Chu Bái Bì cứ lấm la lấm lét liếc trộm Mặc Lộ Túc đang nói chuyện cùng bộ trưởng.



Mặc Lộ Túc vừa nói chuyện với những người kia vừa thấy rõ những hành động lén lút này của ông ta.




Hiệu trưởng Cẩu đưa tay quệt mò hôi, “Gần đây ở trường có xảy ra một chuyện, Tân Dương đánh nhau với Chu Học Vĩ, bị đuổi học rồi.”



“Cái gì, Tân Dương bị đuổi học rồi?” Bộ trưởng kinh ngạc, kéo hiệu trưởng Cẩu đi xa hơn một chút, “Tôi vừa mới nhắc tới chuyện Tân Dương được chọn đi học, ông đã đuổi người đi rồi? Chu Học Vĩ kia là ai? Đánh nhau mà chỉ đuổi có một người?”



“Chu Học Vĩ là con trai của đổng sự Chu, cho nên...”



“Cái ông này...” Bộ trưởng tức giận, nhấc chân lên đạp cho hiệu trưởng một cái. Hiệu trưởng Cẩu loạng choạng một hồi mới đứng vững được, “Được lắm, ông học được cái thói ỷ thế bắt nạt người khác rồi đúng không? Câu nói kia là nói vào mặt các ông đúng không? Sao hả, lần này chết chưa, Tân Dương là em vợ của Mặc Lộ Túc, mấy ông lấy cái gì mà sánh với nó? Lấy gì để so sánh? Bao nhiêu doanh nghiệp ở thành phố S này đều là của nhà họ Mặc hết, đến cả bộ trưởng còn phải nịnh người ta, ông thì giỏi rồi, đuổi học cả em vợ người ta cơ.” Bộ trưởng nói xong, dường như vẫn chưa hả giận, lại đạp cho hiệu trưởng một cái.



Hiệu trưởng cũng hết hồn, “Chuyện này, tôi cũng đâu ngờ chống lưng của Tân Dương là nhân vật cỡ này chứ?”



“Không ngờ tới thì ông dám làm như thế hả? Quốc gia cho ông quyền lợi là để ông ỷ thế khinh người đấy à? Ông giỏi, ông giỏi lắm, Mặc Lộ Túc nói rồi đấy, đã tiến hành theo trình tự pháp luật rồi đấy, ông cứ đợi bị cách chức đi. Chu Bái Bì ấy là cái thá gì, không bằng cái đầu ngón tay của Mặc Lộ Túc.” Bộ trưởng nói xong, tức giận đi vào phòng ăn.



Để mặc hiệu trưởng đứng ngoài với khuôn mặt trắng bệch.



Cách đó không xa, Mặc Lộ Túc vừa quay về từ phòng vệ sinh đang nhếch môi nhìn cảnh này. Anh đi tới bên cạnh hiệu trưởng Cẩu, mỉm cười, “Sao hiệu trưởng Cẩu đứng đây mãi thế, vào trong thôi.” Anh nói xong bèn lướt qua người hiệu trưởng Cẩu mà vào phòng.



Nhưng trong khoảnh khắc anh quay người, nụ cười trên khóe miệng khiến cho hai chân hiệu trưởng Cẩu mềm oặt cả ra.