Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2844 : Hình hài của tình yêu [5]
Ngày đăng: 03:18 30/04/20
Lúc Sở Lạc Duy đi vào liền nghe thấy tiếng kêu An Hinh Duyệt, cậu vội bước nhanh hơn.
“Làm sao thế?” Sở Lạc Duy trầm giọng mở miệng hỏi. Ngay cả Sở Lạc Nhất cũng đi vào, cô lo lắng nhìn người nằm ở trên giường.
“Lạc Ninh gọi mãi không tỉnh, hơn nữa trán anh ấy lạnh lắm.” An Hinh Duyệt nói, vì sợ hãi mà nước mắt cũng đã rơi lã chã.
“Anh, anh...” Sở Lạc Duy đẩy Sở Lạc Ninh vài cái nhưng vẫn không có phản ứng gì. Nếu như là trước đây, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi anh cũng đã tỉnh lại rồi.
“Shit...” Sở Lạc Duy khẽ kêu một tiếng, cõng Sở Lạc Ninh đứng dậy, “Chị, chị đi gọi bác sĩ chuẩn bị cấp cứu đi.”
“Được...” An Hinh Duyệt thất tha thất thểu đứng dậy, mặc nguyên áo choàng tắm chạy xuống.
Sở Lạc Duy cõng Sở Lạc Ninh xuống máy bay, vào bệnh viện. Sở Lạc Nhất liền đi đằng trước mở đường cho anh, “Xin nhường đường, xin nhường đường...”
Phía trước đã có bác sĩ ra đón, nhanh chóng đưa Sở Lạc Ninh vào phòng cấp cứu.
Thủy An Lạc gần như lao tới từ phòng làm việc của mình, thậm chí không kịp nghe bọn họ nói một câu đã đẩy cửa vào phòng cấp cứu.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho mí mắt cô co giật. Con trai của cô, lúc đi vẫn còn ôm lấy cô nói, mẹ, mẹ chờ con về, lúc này lại đang nằm trước mặt cô.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho mí mắt cô co giật. Con trai của cô, lúc đi vẫn còn ôm lấy cô nói, mẹ, mẹ chờ con về, lúc này lại đang nằm trước mặt cô.
Chân tuy rằng nhiễm trùng nghiêm trọng, nhưng may thay không đến nỗi phải cắt bỏ. Bác sĩ đang xử lý vết thương trên đùi anh, thế nhưng Chủ nhiệm chủ trị lại mang vẻ mặt nặng nề nhìn về phía Thủy An Lạc.
“Nhiệt độ thấp.” Bác sĩ nặng nề nói.
Nhiệt độ thấp...
Ba chữ nhẹ bẫng, lại rút đi sức lực toàn thân của Thủy An Lạc. Bọn họ còn chưa lấy được mẫu máu của người bị nhiễm dịch mà giờ con trai cô đã bị đưa tới trước mặt cô rồi.
“Viện trưởng.” Y tá vươn tay đỡ lấy Thủy An Lạc.
“Đi ra ngoài, cách ly bọn họ, tất cả mọi người từng tiếp xúc với Sở Lạc Ninh đều phải cách ly.” Thủy An Lạc nói từng chữ một, ánh mắt vẫn không rời khỏi con trai của mình.
Cô y tá nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp, lặp lại vấn đề một lần. Hai chân An Hinh Duyệt như nhũn ra ngồi phịch xuống ghế.
“Ôn dịch?” Cô ấy thấp giọng nói, hai chữ nhẹ bẫng nhưng tựa như đã tốn hết sức lực toàn thân của cô.
“Không thể nào, sức khỏe anh tôi tốt như vậy, sao có thể bị nhiễm ôn dịch được?” Sở Lạc Nhất kêu lên. Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Là do vết thương trên đùi anh ấy phải không? Có đúng không?”
“Không thể nào, sức khỏe anh tôi tốt như vậy, sao có thể bị nhiễm ôn dịch được?” Sở Lạc Nhất kêu lên. Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Là do vết thương trên đùi anh ấy phải không? Có đúng không?”
“Nhất Nhất, tình hình bây giờ còn chưa xác định, các em đi theo chị đến phòng cách ly trước đã được không, chỉ cách ly một tuần thôi, nếu xác nhận không có vấn đề gì thì mọi người có thể ra ngoài.” Cô y tá nói.
An Hinh Duyệt từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế. Cô nên sớm nghĩ ra chứ, nhiệt độ cơ thể anh thấp như vậy căn bản không bình thường, nhưng cô biết được thì sao đây? Cô cũng đâu phải bác sĩ.
Vì sao trước đây không chọn học y mà lại lựa chọn tâm lý học chứ?
Vào thời khắc này, cô lại không thể giúp gì được cho anh.
Sở Lạc Nhất lo lắng nhìn An Hinh Duyệt, cô vẫn ngồi đó với gương mặt tái nhợt.
“Chị Miên Miên...”
“Chị không giúp được gì cho anh ấy cả, không giúp được gì cả, không phát hiện ra được thân thể anh ấy đang khó chịu, không phát hiện ra anh ấy nhiễm ôn dịch, thậm chí không phát hiện ra...”
“Chị Miên Miên, đây không phải là lỗi của chị, chị cũng đâu phải bác sĩ.” Sở Lạc Nhất vội vàng trấn an nói.
Đúng vậy, cô không phải bác sĩ.
Lúc này trong đầu An Hinh Duyệt chỉ có một câu nói như vậy, tại sao cô ấy không phải bác sĩ? Tại sao?
Nếu như Sở Lạc Ninh xảy ra chuyện gì? Cô phải sống thế nào đây?