Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2846 : Hình hài của tình yêu [7]

Ngày đăng: 03:18 30/04/20


Trước khi Sở Lạc Ninh đi ngủ vẫn cố gọi cho An Hinh Duyệt một cuộc điện thoại, bảo cô không cần quá lo lắng, anh thực sự vẫn rất ổn.



An Hinh Duyệt ngồi trên giường bệnh, ôm điện thoại khóc như mưa.



“Nếu như em cũng bị lây nhiễm thì có phải em có thể qua bên đó với anh rồi không.” An Hinh Duyệt khẽ nói, nhưng giọng nói của cô lại rất nghiêm túc.



“Đồ ngốc này, em nghĩ gì thế? Anh không sao đâu, có mẹ ở đây mà, thực sự không có chuyện gì đâu!”



An Hinh Duyệt hít hít cái mũi của mình: “Anh mệt thì cứ ngủ trước đi, em không sao mà.”



Cô nghe ra được Sở Lạc Ninh đang cố chịu đựng, trước kia làm sao anh có bộ dạng thế này cơ chứ, điều này chứng tỏ bệnh dịch lần này gây ảnh hưởng rất lớn tới anh.



***



Bệnh viện, phòng Viện trưởng.



Kiều Vi Nhã vừa nghe như vậy thì lập tức nói mình sẽ đi, chỉ cần giúp được bọn họ thì đừng nói chỉ là một ngọn núi, bắt cô xuống biển cô cũng vui lòng.



“Nhưng mà một mình con đi quá nguy hiểm.”




Kiều Vi Nhã ngồi trên trực thăng vẫn đang tiếp tục phê phán Sở Lạc Duy. Cô ngồi ở buồng lái cạnh cơ trưởng, vừa ăn hoa quả vừa phỉ nhổ với Sở Vi khiến anh chỉ biết im lặng lắng nghe.



Sở Lạc Duy dựa người vào cửa yên lặng nghe cô nói.



“Nhưng mà mấy ngày nữa là phải đi học rồi!” Sở Vi đột nhiên nói: “Thế hai người đã chuẩn bị xong chưa?”



“Chuẩn bị cái gì cơ?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, chẳng phải đến khai giảng thì cứ mang cái thân đi là được rồi sao?



“Nghe nói lần đi tập quân sự ở quân đội sẽ tiến hành trao đổi quy mô lớn với thành phố B. Nói cách khác, trường của chúng ta sẽ có vài khoa được chọn đi làm học sinh trao đổi với thành phố B. Không khéo ở chỗ khoa Kinh tế với khoa Báo chí đều bị chọn trúng! Đồng nghĩa với việc chúng ta phải đến thành phố B tập quân sự đấy!”



“What? Ai quy định thế hả? Đầu óc có vấn đề à?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên. Cô chưa bao giờ biết tập quân sự còn phải đi xa nhà nữa đấy.



Sở Vi nhún vai: “Trước đó anh có nghe nói chuyện này sẽ được công bố vào ngày khai giảng đầu tiên, có nghĩ là vào ngày khai giảng đầu tiên chúng ta sẽ được đưa đến thành phố B trong một tháng.”



Kiều Vi Nhã cắn răng: “Loại chuyện tốt này sao có thể không đưa Bánh Bao Đậu theo chứ, lúc nào về em phải rủ rê Bao Đậu đi với em mới được.”



Sở Vi: “...”



Loại chuyện này mà còn có thể chơi như vậy nữa hả? Quả nhiên cậu vẫn còn nhỏ quá rồi.



Sở Lạc Duy không có cảm giác gì, việc duy nhất phải làm lúc này là nhanh chóng giúp mẹ mình tìm được thuốc giải có thể chữa được bệnh dịch này, cái khác thì sao cũng được: “Sở Vi, cứ dừng lại ở chỗ cũ đi, cậu chờ trên trực thăng.”



Sở Vi gật đầu, bởi vì ở đó không có chỗ để hạ cánh cho nên chỉ có thể chọn cách thả thang dây từ trên xuống.