Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2877 : Đó gọi là ghen [7]

Ngày đăng: 03:19 30/04/20


“Báo cáo.”



“Vào đi.”



“Báo cáo, bên phía ký túc xá nam có người đánh nhau.” Một cậu lính hô to.



Cố Tỉ Thành rủa một tiếng. Anh và Sở Húc Ninh cùng đứng dậy, “Lũ oắt này bị giáo dục ít quá nên ngứa đòn hả, có chịu yên tĩnh không đây?”



“Cậu tưởng tập huấn quân sự là việc hay ho lắm hả?” Sở Húc Ninh nói xong đã bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.



Ký túc xá nam còn nhốn nháo hơn cả ký túc xá nữ. Tuy lần này không ai dám ra ngoài xem nữa, nhưng mọi người đều không ngủ được.



Cũng không dám nói gì.



Cho nên Sở Lạc Nhất lại lặng lẽ lấy điện thoại ra. Sau khi bật nguồn, phát hiện Khoai Tây vẫn còn đang online, cô liền đi trêu cậu nhóc một chút.



Khoai Tây trả lời rất nhanh, còn hỏi có phải cô nhớ cậu không.



[Bánh Bao Đậu: Thằng nhóc này, học hành cho tử tế vào, suốt ngày nhớ với chẳng nhung? Giờ này rồi sao em chưa ngủ hả?]



[Khoai Tây: Em nhớ chị còn gì? Chị Bao Đậu, chị đi tập huấn quân sự làm gì chứ, mệt lắm ấy. Với cả bản mặt đen sì như Bao Công của anh trai em, chị nhìn xong có nở hoa được không?]


[Khoai Tây: Bao giờ chị mới về, em thấy nhớ chị rồi.]



[Bánh Bao Đậu: Lăn đi ngủ đi, chị đây không thích shota, em nhỏ hơn chị.]



[Khoai Tây: Có hai tuổi thôi mà!!!]



[Bánh Bao Đậu: Ha ha, thế cũng là nhỏ rồi.]



[Khoai Tây: Em thực sự hết hy vọng rồi sao? Khóc rưng rức...]



[Bánh Bao Đậu: Khóc rinh rích cũng không có tác dụng gì đâu, chị đây có bạn trai rồi.]



[Khoai Tây: Xía, yêu đương qua mạng có gì ghê gớm đâu chứ.]



Sở Lạc Nhất nhìn câu cuối cùng của Khoai Tây, haizz, đúng vậy, yêu đương qua mạng có gì ghê gớm, cũng không thể nhìn nhau ngoài đời, chưa biết chừng nhìn thấy mặt nhau là hết thích. Không biết rốt cuộc Sáu Chấm trông như thế nào nhỉ?



Trước sau gì cũng quen biết với Sáu Chấm tám năm rồi, tuy rằng số lần nói chuyện bình quân mỗi năm không bằng một tháng, nhưng lần nào anh ấy cũng an ủi cô vào lúc cô tủi hờn nhất.



Bởi vì không nhìn thấy nhau, cho nên tất cả tủi thân đều có thể nói ra hết, ví dụ như năm mười ba tuổi bị bôi nhọ mà không dám khóc trước mặt ba mẹ, nhưng vì nói chuyện cùng anh ấy mà khóc rưng rức, sau đó tâm trạng khá hơn rất nhiều.



Sau này, mỗ lần đi lấy cảnh, cô sẽ gửi hình ảnh cho anh, tuy rằng đa phần anh không có mặt, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn sẽ trả lời cô ngay lập tức.



Đó là cảm giác được đối xử một cách chân thành và nghiêm túc.



“Sáu Chấm, anh rốt cuộc là người như thế nào?” Sở Lạc Nhất lầm bầm, bỗng dưng muốn gặp anh trong đời thật.