Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2887 : Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ [7]
Ngày đăng: 03:19 30/04/20
Sở Lạc Nhất quay về phòng, thay bộ quần áo rồi cầm điện thoại đi tìm Kiều Vi Nhã.
Phòng ký túc xá của họ chỉ cách nhau vài phòng thôi.
Sở Lạc Nhất đi tới, chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy giọng nói ở bên trong.
“Kiều Vi Nhã, cô và Sở Lạc Duy có quan hệ gì? Cả khóa huấn luyện cứ nhìn người ta, cô có thể giữ tí liêm sỉ không hả?”
Kiều Vi Nhã mới thay đồ xong. Cô vừa chải đầu vừa nhìn về phía nữ sinh tối qua gây hấn với mình.
Kiều Vi Nhã đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, vì dính mưa, cho nên lớp trang điểm trên mặt cô ta nhòe hết, đúng thật là... không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng có người vì đe dọa cô mà hình như không chú ý tới điều này.
Kiều Vi Nhã lấy giấy, cúi đầu, tháo kính ta, bắt đầu lau kính của mình, “Khương Miêu Miêu, cô bị hâm à, đội hình do huấn luyện viên xếp, tôi đứng ở chỗ đó, không nhìn về phía trước, chẳng lẽ tôi nhìn cô?” Kiều Vi Nhã nói xong, đeo cặp kính đã được lau sạch lên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Miêu Miêu đã tức giận tới mức mặt mũi xanh mét.
“Cũng không nhìn xem mình là dạng gì, chưa nhìn thấy sao? Hoa khôi khoa Kinh tế tặng nước, Sở Lạc Duy còn không thèm nhận, dạng như cô đừng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nữa.”
Kiều Vi Nhã: “....”
Lần tụ tập cuối cùng thời cấp ba, cô cũng nói ba cô là Phong Phong, tiếc rằng chẳng ai tin, còn bảo cô điên rồi, nhưng đây cũng không phải lỗi của cô, cô theo họ mẹ mà, thế thì sao chứ?
Kiều Vi Nhã ôm Sở Lạc Nhất rời đi, “Ây, chị biết cái cô Khương Miêu Miêu kia không? Nghe nói ở thành phố A rất máu mặt đấy.”
“Họ Khương mà ở thành phố A á? Họ Khương thì chị không biết, chị biết có một nhà họ Miêu, là cái nhà muốn gả con gái cho ba chị ấy, bị ông ngoại chị chặn lại, cho nên cả đời cứ đối địch với ông ngoại chị, đáng ghét lắm.” Sở Lạc Nhất nghĩ đến nhà đó mà nhíu mày.
“Mặc kệ cô ta, đi thôi, tìm chỗ nào đó gọi điện cho chị Niệm Niệm, hỏi tình hình chị ấy đã.” Kiều Vi Nhã nói, nhìn về phía sau, dẫn Sở Lạc Nhất rời đi.
“Tới chỗ anh Húc Ninh là được rồi, ai dám kiểm tra?” Sở Lạc Nhất nói.
“Ai muốn ở chung với gã đó chứ, nghĩ thôi đã thấy ghét rồi.” Kiều Vi Nhã hừ hừ hai tiếng, bật ô nhảy xuống bậc thềm.
Sở Lạc Nhất bước tới, khoác tay cô, đi chung cùng cô dưới một tán ô. Trận mưa này lớn quá, Sở Lạc Nhất run rẩy, “Anh ấy không nhận nước của người ta cơ mà? Sao em phải giận vậy?”
“Ai bảo với chị là em giận vì chuyện ấy? Cậu ta có nhận hay không liên quan quái gì tới em?” Kiều Vi Nhã cứng đầu cứng cổ phản bác lại như thật, không cho phép Sở Lạc Nhất hoài nghi lời cô nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô thực sự không tin, rốt cuộc đến bao giờ Tiểu Bất Điểm mới nhìn rõ trái tim người đang hướng về con bé đây?