Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2889 : Đáng kiếp độc thân từ trong bụng mẹ [9]

Ngày đăng: 03:19 30/04/20


Kiều Vi Nhã gật đầu, dường như chỉ có thể làm vậy.



Hai người nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ, sau đó Sở Lạc Nhất lấy điện thoại ra, gọi cho Sư Niệm, hỏi vấn đề tiến độ của kịch bản.



Kiều Vi Nhã phải nín nhịn tới mức khó chịu, cho nên chỉ có thể nhìn Sở Lạc Nhất nói chuyện với Sư Niệm.



Sư Niệm ban đầu thương tiếc cho việc bên này đang mưa, sau đó mới nói chuyện kịch bản cùng Sở Lạc Nhất, “Đã bấm máy rồi, đội hình diễn viên cũng hùng hậu lắm, nhìn tiến độ thì chắc sẽ không kéo dài quá lâu đâu.”



“Một tháng thì chắc chẳng sản xuất được phim gì hay ho đâu nhỉ?” Sở Lạc Nhất vội vàng nói, “Chúng em còn một tháng nữa mới về.”



“Một tháng thì không có khả năng lắm, dù sao thì chắc chắc mọi người có thời gian, phải xem các em dùng cách gì thôi. Chị cảm thấy chắc Sở Lạc Duy cũng đang nghĩ cách, các em không nhất thiết phải đi hai con đường.”



“Không phải em muốn đi, mà là người nào đó sống chết không chịu nói với người nào kia.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn về phía Kiều Vi Nhã đang bám cột nhà.



Sư Niệm bật cười không chút khách khí, quả nhiên không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Sở Húc Ninh.




Sau khi ngắt điện thoại, Sư Niệm ôm lấy thân mình, bỏ điện thoại xuống, sau đó xem tin tức, trên tin tức có hình bóng Sở Húc Ninh thoáng qua, cô đã xem bao nhiêu lần rồi.



Triệu Uyển Uyển bưng hoa quả tới, đặt lên bàn, nhìn vào cái tin đã cũ rích đó.



“Không bỏ được thì đi tìm nó đi, tại sao phải làm khó mình như thế?” Triệu Uyển Uyển nói, nắm lấy cánh tay của Sư Niệm, an ủi cô, “Con là một minh tinh, đứng ở nơi cao nhất là để nó nhìn thấy con, nhưng con không nhìn thấy nó.”



Sư Niệm hoàn hồn, nhìn Triệu Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh mình, “Vậy dì thì sao? Đã không buông bỏ ba con được, tại sao phải làm khó mình như vậy?”



Triệu Uyển Uyển đang vỗ về tay cô liền khựng lại, chầm chậm thu về, “Dì và ba con không giống như vậy.”



“Có gì khác đâu, biết tại sao con không dám tiến thêm một bước không? Bởi vì con sợ đi tới bước đường như hai người, chỉ có thể làm bạn.” Sư Niệm nói, đứng bật dậy, vứt cái gối lên sofa, “Mẹ con mất cũng đã hai mươi năm rồi, không ai yêu cầu hai người vì mẹ con mà từ bỏ điều gì cả, nhưng hai người thật vĩ đại.” Sư Niệm nói xong, xoay người đi vào phòng.



“Niệm Niệm...”




“Con không ăn cơm đâu, con muốn yên tĩnh.” Sư Niệm lớn tiếng nói, nhưng trong giọng nói có phần run rẩy.



Từ đầu đến cuối Triệu Uyển Uyển vẫn ngồi trên sofa, nắm chặt hai tay mình, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cơn đau không thôi.



Cô và Sư Hạ Dương, đến cuối cùng chỉ có thể làm bạn.



Những năm trở lại đây, vì Sư Hạ Dương không lấy thêm người khác, cô bị bà nội của Sư Niệm mắng cho không ít lần. Bà luôn nói cô liên lụy tới con trai bà, nhưng cô làm sao chi phối được suy nghĩ của Sư Hạ Dương.



Nếu như có thể, cũng không để Sư Niệm phải đau khổ như bây giờ.



Triệu Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Sư Niệm. Bao năm nay, khi không về quân đội, Sư Niệm sẽ về sống cùng cô. Sư Niệm là đứa trẻ ngoan, cho dù giận cô, cũng không bao giờ làm những chuyện như bỏ nhà ra đi.



Bởi vì lần đầu tiên con bé bỏ nhà đi, cô xảy ra tai nạn vì tìm nó. Từ đó trở đi, Sư Niệm không bao giờ bỏ nhà ra đi khi đang giận dữ nữa.



Triệu Uyển Uyển đứng dậy, đi tới trước cửa phòng ngủ của con bé. Tiếng khóc của Sư Niệm từ trong phòng vọng ra. Bàn tay đã giơ lên của Triệu Uyển Uyển từ từ hạ xuống, thở dài rồi quay về phòng mình.



Cô và Sư Hạ Dương chưa bao giờ cho Sư Niệm được một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí không thể cho con bé một chút dũng cảm để có thể đối diện với tình yêu.