Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2915 : Ai gài bẫy ai [3]

Ngày đăng: 03:19 30/04/20


Sau khi Sở Húc Ninh được đưa vào phòng cấp cứu khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cố Tiểu An và Sở Lăng Phong đã vội vã tới. Người cùng tới còn có Sở Húc Hiên và vợ anh là Âu Dương Tử Huyên.



“Lạc Ninh, chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Tiểu An sốt sắng hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía phòng cấp cứu.



“Có tội phạm vượt ngục, bị anh Húc Ninh bắt được. Nhưng anh ấy cũng bị thương nặng ạ.” Sở Lạc Ninh chỉ nói tóm gọn. Vì trước khi ngất đi Sở Húc Ninh có nói với anh một câu: “Đừng nói cho Sư Niệm biết.”



“Nó đang yên lành ở thành phố B, tại sao lại chạy tới thành phố A bắt tội phạm vượt ngục chứ?” Cố Tiểu An nghe thấy vậy liền cảm thấy đau lòng vô cùng.



Sở Lăng Phong nhìn Sở Lạc Ninh, tạm thời không hỏi Sở Lạc Ninh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Trong lúc Sở Húc Ninh vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, Sở Lạc Ninh liền nhận được điện thoại của mẹ báo Sư Niệm đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi chỉ có điều nhất thời chưa thể tỉnh lại vì vết thương quá nghiêm trọng. Thủy An Lạc bảo anh báo lại cho Sở Húc Ninh biết.



Sở Lạc Ninh tỏ ý đã biết, sau khi dập máy, quay lại liền trông thấy Sở Lăng Phong. Sở Lạc Ninh sững lại, khẽ nhún vai, “Bác trai.”



“Lại vì con bé của nhà họ Sư à?” Sở Lăng Phong nói thẳng ra.



Sở Lạc Ninh thật sự rất muốn nói, bác đã biết rồi còn hỏi cháu làm gì chứ.



“Anh ấy hy vọng là Sư Niệm sẽ không biết chuyện này.”


“Anh có thể nói chuyện tử tế được không hả.” Tuy Cố Tiểu An biết anh không có ý đó nhưng cô thật sự không thích anh nói chuyện kiểu này chút nào.



***



Tại bệnh viện của Sở Thị, đã một ngày một đêm sau khi Sư Niệm được cứu ra.



Sau khi tỉnh lại, Sư Niệm vẫn không hề nói gì, không biết vì miệng đau hay vì đau lòng nữa.



Thủy An Lạc nhìn cô gái bị băng bó khắp mặt, ánh mắt vô thần hoàn toàn không giống với một cô gái tuổi này nên có.



“Niệm Niệm, con còn muốn hỏi gì nữa không?” Thủy An Lạc vừa chỉnh lại chăn cho cô vừa hỏi.



Sư Niệm lắc đầu, hỏi gì chứ?



Anh ấy sao?



Không phải anh ấy vẫn đang ở thành phố B đấy sao? Thậm chí anh ấy còn chẳng biết cô vừa trải qua điều gì nữa.



Đáng ra cô nên từ bỏ từ lâu rồi mới phải!



“Cốc cốc cốc~”



Có ai đó gõ cửa phòng bệnh, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn. Cô gái đứng trước cửa dịu dàng mỉm cười, “Con chào cô.”



“Tử Huyên?” Thủy An Lạc kêu lên, sau đó lại theo phản xạ ngoảnh lại nhìn Sư Niệm.