Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2936 : Tờ khai đăng ký kết hôn [4]
Ngày đăng: 03:19 30/04/20
“Lữ đoàn trưởng, như vậy không tốt đâu.” Một vị đoàn trưởng đứng bên cạnh lữ đoàn trưởng nói, “Trên núi quá nguy hiểm, nếu như sinh viên xảy ra vấn đề gì...”
“Bao nhiêu binh lính thế này, giúp đỡ nhau theo chế độ một-một sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Vả lại, trời nóng như thế, để các em ấy đứng dưới trời nắng, chi bằng đi lên núi còn hơn.” Lữ đoàn trưởng cười tít mắt, nghe thế nào cũng thấy có vẻ ông ta muốn tốt cho học sinh.
Các sinh viên không hiểu gì tất nhiên sẽ chọn rừng sâu không oi không nóng, bởi vì những ngày này họ đã thấy nóng muốn chết rồi.
Chủ nhiệm cũng không có ý kiến gì, vẫn còn đang cười ha ha nói với bên trường học rằng đó là một trải nghiệm không tồi.
Nhưng Sở Lạc Nhất biết rằng, lần huấn luyện này nhằm vào họ, để họ chịu khổ trên núi.
Sở Lạc Nhất cười mà như không nhìn lữ đoàn trưởng. Hay lắm, lấy việc công trả tư thù, ông ta đã hoàn toàn đắc tội Sở Lạc Nhất rồi. Lần này mà không lột một lớp da của ông ta xuống, cứ viết ba chữ Sở Lạc Nhất kia ngược lại đi.
***
Trong bệnh viện, thành phố A.
“Lên núi? Ai quyết định vậy?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi. Anh cảm thấy đây không chỉ là một quyết định không tốt, mà còn là một quyết định cực kỳ tệ!
“Lên núi? Ai quyết định vậy?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi. Anh cảm thấy đây không chỉ là một quyết định không tốt, mà còn là một quyết định cực kỳ tệ!
“Là sư đoàn trưởng, đoàn trưởng Lưu cũng không khuyên được. Đám trẻ con kia cũng không biết nguy hiểm gì cả, đồng ý hết cả lũ rồi.”
“Lữ đoàn trưởng Hà tự chặt đứt đường lui của mình rồi. Tôi sẽ gọi cho lữ đoàn trưởng.” Sở Húc Ninh nói xong, ngắt cuộc gọi của anh cảnh vệ, gọi cho lữ đoàn trưởng.
Sở Húc Ninh hiểu tính cách của Sở Lạc Nhất và Sở Lạc Duy. Hai đứa là con của Sở Ninh Dực, điều chúng hiểu nhất là có thù phải báo. Lần này chọc tới hai đứa nó, nhẹ thì giáng chức theo quy định, mà nặng thì, e rằng phải đi làm bạn cùng lão Miêu.
Cuộc gọi của Sở Húc Ninh nhanh chóng được kết nối, anh còn chưa mở lời, giọng cười tiêu chuẩn của lữ đoàn trưởng đã vọng tới, “Cậu Sở lần này bị thương cũng xứng đáng đó, sắp được kết hôn với con gái của sư đoàn trưởng rồi, chuyện tốt, chuyện tốt, năm nay cậucũng có hy vọng thăng lên làm lữ đoàn trưởng rồi.”
Câu này nghe sao cũng thấy mỉa mai.
Nhưng Sở Húc Ninh không để tâm, ông nội của anh là tướng quân giải ngũ, anh trước nay chưa từng dùng tới thân thế của ông nội Sở Thừa Từ.
“Lữ đoàn trưởng, chuyện đưa sinh viên lên núi, ông vẫn cần suy xét lại, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, ông cũng không gánh nổi đâu.”
“Ôi, nghe cậu nói kìa, tôi dám làm gì chứ? Thủ trưởng Miêu bị cách ly để điều tra rồi, tôi làm sao dám chọc vào con cháu nhà thủ trưởng được.”
Câu này nghe lại càng thấy mỉa mai hơn.
Sở Húc Ninh âm thầm cười lạnh. Anh biết thừa lão già này đang nghĩ cái gì. Lão Miêu rớt đài rồi, ông ta là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, cho nên lúc này trong lòng ông ta bứt rứt. Ông ta hận họ tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám có động thái gì quá lớn, chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng không biết rằng làm như vậy càng khiến người ta coi thường hơn.
“Lữ đoàn trưởng, hy vọng những lời ông nói và những điều ông làm giống nhau, hôm nay tôi nói câu này với ông, phải làm thế nào, ông hãy tự mình xem xét kỹ vào.” Sở Húc Ninh bình tĩnh đáp lại.
“Cậu Sở à, bây giờ cậu vẫn chưa là lữ đoàn trưởng, tôi có quyết thế nào cậu vẫn chưa có quyền chen miệng vào đâu nhé.” Lữ đoàn trưởng đanh giọng.
Sở Húc Ninh không nói gì nữa. Người này muốn tự tìm chết, anh cũng không có ý kiến gì hết. Hơn nữa cứ làm ầm lên như thế cũng tốt, dù sao đôi khi sự trưởng thành cũng cần ngoại lực tác động.
Diễn tập ngoài trời được định ngày xuất phát vào sáng hôm sau, kéo dài trong mười ngày, mỗi một chiến sĩ kèm một sinh viên. Người đi cùng Kiều Vi Nhã chính là trung tá hôm đó đã châm chọc họ, có thể thấy rõ ràng là bọn họ cố ý.
Binh lính kèm cặp Sở Lạc Nhất trông qua cũng không phải dạng dễ chọc vào, có thể thấy anh ta cũng xem thường cô.
Sở Lạc Nhất thầm ghi nhớ món nợ này lên đầu lữ đoàn trưởng. Sĩ quan huấn luyện của Sở Lạc Nhất lại có chút lo lắng, nếu như để đoàn trưởng biết được, không biết sẽ thế nào đây.