Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2941 : Tờ khai đăng ký kết hôn [9]

Ngày đăng: 03:19 30/04/20


Thủy An Lạc xuống lầu nhìn hai người đã yên tĩnh lại. Cô nhíu mày: “Nói gì đấy? Sao em vừa xuống một cái mọi người lại không nói nữa thế?”



Sở Ninh Dực đưa tay kéo Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh mình: “Đang nói chuyện mấy đứa nhỏ đang ở trong quân đội bị người ra để mắt đến. Anh bảo Sư Hạ Đương dừng xen vào, con trai em tự có cách giải quyết!”



Thủy An Lạc giận dữ liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Chưa từng thấy người ba nào như anh cả. Người ngoài còn tưởng con trai em nhờ vả được ba nó bao nhiêu thứ đấy.”



“Sư phụ, sư mẫu, tôi xin phép về trước.” Những gì cần nói đều đã nói cả, vì vậy Sư Hạ Dương liền chào tạm biệt.



“Không ở lại ăn bữa cơm trưa sao?” Thủy An Lạc vội nói.



“Thôi, tôi còn phải đến bệnh viện nữa.” Sư Hạ Dương nói rồi xoay người rời đi.



Thủy An Lạc nhìn bóng lưng xa dần của Sư Hạ Dương, đột nhiên lại bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng rồi hung hăng hôn một cái: “Người ta đi rồi còn nhìn cái gì mà nhìn?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, nói.



Thủy An Lạc: “...”



Cái người này, đủ rồi đấy nhé!



“Anh thật nhàm chán.” Thủy An Lạc đánh giá xong liền xoay người đi vào nhà bếp.



Sở Ninh Dực cũng đi theo, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Em thực sự không lo lắng cho lũ nhỏ sao?”



“Em lo cho đối thủ của chúng nó không phải còn ý nghĩa hơn à?” Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng. Lúc vào phòng bếp những người giúp việc đã hoàn thành bữa trưa. Cô lấy một chai nước trong tủ lạnh ra nhưng chưa kịp mở thì đã bị Sở Ninh Dực cướp lấy.
“Em lo cho đối thủ của chúng nó không phải còn ý nghĩa hơn à?” Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng. Lúc vào phòng bếp những người giúp việc đã hoàn thành bữa trưa. Cô lấy một chai nước trong tủ lạnh ra nhưng chưa kịp mở thì đã bị Sở Ninh Dực cướp lấy.



“Đã nói em bao nhiêu lần rồi, không được uống nước lạnh!” Sở Ninh Dực nói rồi đi qua rót nước nóng cho cô, vừa rót vừa nói: “Mắt nhìn thẳng cho anh, cái miệng lắm điều kia cũng nín luôn đi.”



Thủy An Lạc: “...”



Cái người này chắc chắn không biết lão hóa rồi, mấy chục năm rồi mà vẫn cứ tinh như vậy.



Sở Ninh Dực rót nước ấm cho Thủy An Lạc, sau đó kéo cô ra ngoài: “Ngày mai anh phải bay qua Mỹ, đến ngày kia sẽ về.”



“Được.”



“Em đi cùng anh.”



“Phụt...!!!” Mấy suy tính trong lòng Thủy An Lạc còn chưa kịp tính xong đã bị lời này của Sở Ninh Dực hù dọa. Anh mới nói cái gì cơ?



Anh đi công tác còn cô đi ngủ sao?



“Em còn phải đi làm!” Cho nên cô từ chối việc ra nước ngoài với anh. Trước đây mỗi lần đi công tác cùng với người này là hầu như cô chỉ có ngủ thôi, anh mà bận một cái thì họ hàng thân thích gì đó cũng chẳng buồn nhận luôn.



Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc từ chối mãnh liệt như vậy liền nhướng mi, ôm vợ đi về phía phòng khách: “Chủ tịch phê chuẩn cho em nghỉ phép!”




“Em không đi!” Thủy An Lạc trắng trợn từ chối.



“Không đi thật?” Sở Ninh Dực quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.



Thủy An Lạc chớp chớp mắt, nhịn không được phải lui về sau một bước, đây là đang trắng trợn uy hiếp cô đấy hả?



“Không đi là không đi!”



“Được, lần này là ở khách sạn, có người nói ở San Francisco mới mở một khách sạn không tệ lắm.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người, đi lên lầu.



Thủy An Lạc: “...”



Anh Sở, cái năng lực tự biên tự diễn này của anh càng ngày càng mạnh rồi đấy, làm thế quái nào mà nói được lời này ra miệng vậy hả?



Hơn nữa cô còn bị đồng ý nữa chứ!



“Này! Anh Sở! Anh đứng lại đó cho em!” Thủy An Lạc tức giận gọi với theo sau đó dứt khoát lao tới.



Sở Lạc Ninh dựa vào lan can nhìn mẹ. Biết bao nhiêu năm trôi qua mà mẹ anh vẫn không phải đối thủ của ông bô.



Dường như từ ngay khi bắt đầu có trí nhớ, Sở Lạc Ninh chưa bao giờ thấy ba mẹ mình cãi nhau, tình cảm như vậy mới khiến người khác hâm mộ nhất.



Thảo nào bình thường Bánh Bao Đậu vẫn nói, người khác ăn cơm mà lớn lên, còn bọn họ trưởng thành được là nhờ thức ăn cho chó.



Bình thường ba hay nói ba chẳng thèm cãi nhau với mẹ bởi vì như vậy là đang hạ thấp trí thông minh của mình, thế nhưng họ đều hiểu chẳng qua là ba không nỡ thôi.



Không nỡ lớn tiếng dù chỉ một câu với người phụ nữ mà ông dành tình cảm chân thành suốt cả cuộc đời này.