Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2946 : Thì ra đây chính là tình yêu [4]

Ngày đăng: 03:20 30/04/20


Cố Tỉ Thành cười ha hả sau đó khoác áo lên vai của cô, kéo lại: “Thôi đi, em như thế nào mà tôi còn không biết chắc? Cái đầu óc đen tối của em có tắm cũng không sạch được, tới Trường Giang tắm có khi Trường Giang cũng thành Hoàng Hà luôn ấy.”



Sở Lạc Nhất cười khanh khách, hoàn toàn không hề tức giận.



“Mà này...” Cố Tỉ Thành nhíu mày, nói: “Đó không phải là Sáu Chấm, đó là dấu chấm lửng! Không có kiến thức thật đáng sợ.”



Sở Lạc Nhất kéo kéo áo khoác của anh trên người để nó quấn chặt hơn: “Anh thì có văn hóa rồi, tiến sĩ quân sự cơ mà, thế là đủ rồi, ha ha ha ha...”



“Da mặt của em đâu rồi?” Cố Tỉ Thành nói rồi cởi cả lớp áo trong của mình ra, thắt trên đùi cô để che chắn nước mưa cho vết thương.



Ngoài trời rất lạnh nhưng nhìn thấy động tác tỉ mỉ của Cố Tỉ Thành nên trong lòngSở Lạc Nhấtvẫn thấy ấm áp.



“Này, anh biết em là Lạc Thần từ lúc nào thế?” Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh.



Cố Tỉ Thành băng bó chân của cô thật kỹ rồi ngồi xuống bên cạnh. Tuy rằng anh cũng rất tò mò về lý do tại sao đám rắn độc kia không dám lao qua bên này nhưng tạm thời không hỏi.



Suốt ba ngày trời, cuối cùng cũng được gặp nhau.



Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất vào lòng, cơn mưa đang xối xuống người cũng không còn lạnh như trước nữa.
“Nói gì thế hả, chẳng phải em muốn đè anh ra để ấy ấy rồi này nọ đấy sao?” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa tiến sát đến cô, khoảng cách gần như thế này lại càng trở lên mờ ám.



Thình thịch... thình thịch... thình thịch...



Sở Lạc Nhất không nhịn được phải nuốt nước bọt: “Sau đó trong lúc đang ấy ấy thì đột nhiên bị rắn cắn chết, mai sẽ được lên trang nhất: Sĩ quan huấn luyện và học viên đói khát đến mức trong lúc đang “dã chiến” thì bị rắn độc cắn chết, chết trong tình trạng rất kỳ cục.”



“Ha ha ha ha ha ha...” Cố Tỉ Thành bật cười ha hả. Quả nhiên, đây đúng là Lạc Thần của anh rồi.



“Ừm, như vậy cũng không tệ đâu, cái này gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Cố Tỉ Thành tỏ ra nghiêm túc nói.



Sở Lạc Nhất: “Khẩu vị của anh nặng như vậy cơ à?”



“Chẳng lẽ không phải là vì em dạy hay sao?” Cố Tỉ Thành ứng đối như thường.



“Nói hay lắm!” Sở Lạc Nhất hài lòng.



Sau khi cười xong Cố Tỉ Thành lại ôm cô vào lòng mình: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ bị cảm mất, mưa thu rất có hại cho sức khỏe.”



“Em không chịu đâu, chừng nào cái lão già chết tiệt kia mà còn chưa rớt đài, em sẽ không rời đi!” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông ta lấy việc công làm việc tư, em gặp chuyện không may cũng là thật, nếu không phải do em...” Sở Lạc Nhất định nói cái gì đó nhưng đột nhiên ngừng lại, sửa lời: “Nếu không phải do em mạng lớn thì sẽ đã chết nghẻo từ lâu rồi đấy! Ba em chỉ có một cô con gái bảo bối là em, ông ta đền nổi không hả?”



Ngay lúc Sở Lạc Nhất ngừng lại là Cố Tỉ Thành biết cô có điều gì đó che giấu mình, hơn nữa anh không ngửi được mùi lưu huỳnh cho nên hẳn là có liên quan đến lý do đám rắn độc kia không dám qua bên này.



Có nghĩa là nguyên nhân nằm ở chính bản thân cô.