Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 295 : Vậy anh có thể đảm bảo được là tôi không sợ hãi không?
Ngày đăng: 02:52 30/04/20
hủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi mua đồ ăn. Tiểu Bảo Bối ê a suốt dọc đường, dù sao Thủy An Lạc nghe cũng không hiểu, nhưng được cái cậu nhóc rất ngoan, ra đến chợ cũng chỉ xị cái mặt ra một tí chứ không khóc quấy với cô. Thằng nhóc này cũng không thích chỗ ồn ào, điểm này rất giống với Sở Ninh Dực.
"Trưa nay chúng ta ăn cà nấu tương được không ~"
"Ya pu ~" Tiểu Bảo Bối nhíu mày, con không thích.
Thủy An Lạc không nhịn được bật cười, thằng nhóc này lần nào nghe thấy cà mặt mày cũng nhăn nhó hết cả lại.
Thủy An Lạc vừa đùa với Tiểu Bảo Bối vừa đi về nhà.
"Ai ~" Tiểu Bảo Bối tự dưng lại hưng phấn hẳn lên, cười tít mắt dùng ngón tay chỉ về phía trước, ba kìa.
Thủy An Lạc nhìn theo bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc. Người đàn ông đang đứng ở hành lang dưới lầu không phải Sở Ninh Dực thì ai vào đây được nữa? Anh quay lưng lại về phía họ, đang cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay, cho dù chỉ nhẹ nhàng tựa vào lan can nhưng thân hình của anh vẫn duy trì một góc độ hoàn mỹ.
Tiếng kêu của Tiểu Bảo Bối làm nhiễu loạn tâm trí của người đàn ông phía bên kia. Anh cất chiếc bật lửa trong tay đi, quay lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng cách đó không xa. Sở Ninh Dực nhìn những chiếc túi toàn là thức ăn trong tay cô nên liền biết cô vừa đi chợ về! Lúc anh đang hoang mang không biết phải làm sao, cô vẫn còn có tâm trạng để đi mua thức ăn à?
Tiếng kêu của Tiểu Bảo Bối làm nhiễu loạn tâm trí của người đàn ông phía bên kia. Anh cất chiếc bật lửa trong tay đi, quay lại nhìn Thủy An Lạc đang đứng cách đó không xa. Sở Ninh Dực nhìn những chiếc túi toàn là thức ăn trong tay cô nên liền biết cô vừa đi chợ về! Lúc anh đang hoang mang không biết phải làm sao, cô vẫn còn có tâm trạng để đi mua thức ăn à?
Thủy An Lạc thấy anh bước tới liền dời tầm mắt của mình sang hướng khác.
"Thủy An Lạc..." Sở Ninh Dực cất tiếng gọi. Không biết có phải vì hôm qua uống quá nhiều rượu hay không mà giờ giọng anh khản đặc.
Thủy An Lạc lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng mà anh vẫn thường dùng: "Sở tổng, có chuyện gì à?"
Sở Ninh Dực càng nhíu chặt mày lại, sự lãnh đạm của cô khiến anh cảm thấy thật bực bội.
"Anh..."
"Nếu Sở tổng không có chuyện gì thì tôi phải về đây, thím Vu còn đang chờ để nấu cơm." Thủy An Lạc không chờ anh nói xong liền lướt qua người anh đi thẳng.
"Thím Vu?" Sở Ninh Dực nhíu mày, chẳng trách từ sáng sớm anh đã không tìm thấy bà đâu, thảo nào Tiểu Bảo Bối lại đang ở trong lòng cô, hóa ra là thím Vu đã đến đây thật.
"À, đúng rồi," Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực mỉm cười nói, "Còn một chuyện phải nói cho anh hay. Thím Vu bảo bà ấy phải chăm sóc cho Tiểu Bảo Bối cho nên sẽ không quay về chỗ anh đâu." Nói xong lại quay người đi.
Sở Ninh Dực bất thình lình nắm lấy cánh tay cô, không cho cô đi nữa.
Thủy An Lạc nhìn bàn tay to lớn đang tóm lấy cổ tay mình, ngón tay thon dài trắng nõn, đây là đôi tay xoay vần mây gió, cũng chính đôi tay này chưa bao giờ để ý đến sống chết của bất cứ kẻ nào khác, ví như... cô!
"Buông ra!!!"
Thủy An Lạc nghĩ, ít nhiều anh cũng để cho cô hoàn toàn nhìn rõ được con người anh, cho nên cô mới không còn bất kỳ sự sợ hãi hay nịnh nọt nào với anh nữa.
Sở Ninh Dực nghe thấy giọng cô lạnh như băng, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, sau đó vòng qua trước mặt Thủy An Lạc, trầm giọng nói: "Anh đã nói là anh có thể đảm bảo em sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn rồi cơ mà!"
Thủy An Lạc bật cười, nhưng là nụ cười đầy trào phúng, "Vậy anh có thể đảm bảo được là tôi sẽ không sợ hãi không?"
Giọng của Thủy An Lạc không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại đều rất rõ ràng.