Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3084 : Một tiếng chị dâu [2]

Ngày đăng: 03:21 30/04/20


Sư Niệm ngẩng phắt lên, trong ánh mắt cô là sự kinh ngạc không thể nói thành lời.



Sở Húc Ninh lại làm như không có gì, bàn tay trái không bị thương xách quần áo và hoa quả, bàn tay phải bị thương nắm tay Sư Niệm đi ra ngoài.



Sau cơn chấn động, Sư Niệm không khỏi thấy mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.



Bàn tay nhỏ nhắn được anh nắm chặt lấy, ấm áp lan tỏa.



Trên đường ra khỏi bệnh viện, Sư Niệm cứ cảm thấy có không ít ánh mắt đang hướng về phía họ.



Đối với Sư Niệm, chuyện bị người ta vây quanh, nhòm ngó đã không còn xa lạ, thậm chí còn quen thuộc cực kỳ. Nhưng hôm nay Sư Niệm vô cùng để tâm tới những ánh mắt đang đánh giá họ. Dường như chỉ cần là việc liên quan tới Sở Húc Ninh, cô sẽ vô cùng để tâm.



“Nhìn đường cho cẩn thận vào.” Sở Húc Ninh nhìn cô gái hơi tụt lại phía sau đang vừa đi vừa cúi đầu cười, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.



“Ừm...” Sư Niệm cười tít cả mắt, đáp lời anh, sau đó tiếp tục cúi đầu đi theo.



Sở Húc Ninh thở dài bất đắc dĩ, đành phải chú ý phía trước thay cô.
Sở Húc Ninh thở dài bất đắc dĩ, đành phải chú ý phía trước thay cô.



Hai người đi ra khỏi bệnh viện. Sở Húc Ninh bỏ đồ đạc của cô vào xe, nhìn Sư Niệm lên xe rồi mới mở cửa xe ngồi vào.



Sư Niệm cúi đầu vừa thắt dây an toàn vừa không kìm lòng được hỏi, “Anh đi diễn tập quân sự thì tại sao em phải về? Dù sao đợt này em cũng không bận việc, em ở đây không được sao?”



Sở Húc Ninh thắt xong dây an toàn rồi ngẩng đầu lên nhìn Sư Niệm, “Em không muốn về à?”



Sở Húc Ninh sợ rằng sau khi anh đi, người trong quân đội sẽ càng không khách sáo với cô, “Em về nhà đi, ở nhà với dì nhiều hơn một chút. Lần này dì em cũng sợ lắm, đợi khi diễn tập quân sự kết thúc anh sẽ tới đón em.”



“Ừm...” Sư Niệm thở dài, anh đã nói như vậy, cô còn nói gì được nữa?



“Nhưng mà, sao anh biết được chuyện của dì em?” Sư Niệm tò mò hỏi. Cô rất ít khi nhắc đến chuyện trong nhà với Sở Húc Ninh.



Sở Húc Ninh khởi động xe, sau đó mới đáp lời, “Sau khi chúng ta trở về, dì gọi điện thoại cho em, anh nghe máy.”



Sư Niệm gật đầu, lát nữa cô sẽ gọi về cho dì.
Sư Niệm gật đầu, lát nữa cô sẽ gọi về cho dì.



Sở Húc Ninh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Sư Niệm cúi đầu nói nhỏ, “Trước ngày anh đi diễn tập một hôm em mới đi không được sao?”



Thời gian ở bên cạnh anh vốn đã có hạn, cô thực sự không muốn lãng phí thêm nữa.



Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm tủi thân cúi đầu. Anh đưa tay xoa đầu cô, “Anh cũng cần về thành phố A vài ngày, mẹ bảo anh đưa em về. Lẽ nào em không muốn đến gặp ba mẹ anh?”



“Hả?” Sư Niệm ngẩng phắt lên, chớp mắt lia lịa nhìn Sở Húc Ninh, “Nhưng em không mua được bánh bơ.” Suýt nữa còn mất luôn cái mạng của mình nữa chứ.



Sở Húc Ninh nghĩ tới việc hôm đó cô bị liên lụy vì chuyện chiếc bánh bơ, không khỏi tự trách mình, “Đáng ra anh không nên nói chuyện đó với em.”



Sư Niệm lại không nghĩ tới chuyện này, cô nắm lấy cánh tay anh, hỏi dồn dập, “Mẹ anh còn thích món gì không, bây giờ em đi mua có được không? Cả ba anh nữa, ba thích gì?”



Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, hai mắt cô sáng ngời. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Mẹ không thích gì nhiều lắm, ăn uống cũng chỉ thích thêm mấy món ăn hằng ngày, nhưng em không biết nấu cơm.” Anh nhắc tới vấn đề quan trọng này, “Không sao, chúng ta về đó là được rồi, mẹ thích ăn món anh làm.”



Sư Niệm khẽ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe.



Chuyện nấu nướng, cô cũng có thể học mà.



“Vậy ba anh thì sao?” Sư Niệm vẫn không sờn lòng, tiếp tục hỏi, kiểu gì cũng phải có một chuyện cô biết làm chứ.