Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3127 : Người tôi yêu chỉ cần một mình cô ấy là đủ rồi [5]
Ngày đăng: 03:22 30/04/20
Sáng sớm hôm sau, Sở Húc Ninh cùng Sư Niệm rời khỏi quân doanh.
Tần Thiếu Bạch đứng trên lầu nhìn hai người rời đi rồi quay sang nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng cạnh mình: “Lữ đoàn trưởng vĩ đại của mấy người chạy rồi hả?”
Cố Tỉ Thành nhướng mày: “Ngày nghỉ của anh ta còn chưa kết thúc đâu, nếu không phải do quân đội xảy ra chuyện thì anh ta còn chưa về đâu ấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi vỗ vỗ lên vai của Tần Thiếu Bạch: “Vậy nên anh cố gắng lên.”
Tần Thiếu Bạch bất đắc dĩ nhìn Cố Tỉ Thành cũng đang đi xuống lầu: “Cậu đi đâu thế hả?
Cố Tỉ Thành quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đi nghỉ ngơi đây, kế hoạch diễn tập quân sự giao lại cho anh đấy.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đi xuống lầu.
Tần Thiếu Bạch: “...”
Sao anh ta cứ có cảm giác người bị hãm hại chính là mình thế nhỉ. Hai cái tên không đáng tin này cứ như vậy phủi mông đi thẳng thế sao?
Rốt cuộc là vì sao anh ta lại quay về chứ?
Sở Húc Ninh lái xe ra khỏi quân doanh. Sư Niệm vẫn đang cầm quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép cái gì đó.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi tập trung lái xe tiếp.
“Em đang làm cái gì đấy?” Sở Húc Ninh tò mò hỏi.
“Em lên danh sách những gì cần phải mua để nhớ cho kỹ ấy mà, sợ đến lúc đó em khẩn trương quá lại quên mất.” Sư Niệm vừa nói vừa tiếp tục ghi ghi chép chép.
“Không cần phải lo lắng như vậy đâu, ba mẹ anh cũng không kinh khủng đến thế mà.”
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh. Ngẫm lại thì đó là ba mẹ của anh cho nên đương nhiên anh không lo lắng, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô ra mắt ba mẹ chồng mà.
Càng quan tâm đến Sở Húc Ninh thì cô sẽ càng lo lắng. Đại khái Sư Niệm lo Cố Tiểu An sẽ không thích mình!
Cho nên Sư Niệm vẫn tiếp tục cúi đầu ghi chép những thứ mình cần mua. Từ chỗ này đến thành phố A cần mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ. Nói cách khác cô vẫn có đủ thời gian để suy nghĩ.
“Không cần phải mua quá nhiều đồ đâu, anh đã cho người chuẩn bị rồi.” Sở Húc Ninh nhắc nhở một câu.
Sư Niệm bất ngờ kêu lên, sau đó mới mở miệng nói: “Anh đừng có nói chuyện.” Anh nói làm cô quên mất mình vừa nghĩ tới cái gì rồi.
Sở Húc Ninh: “...”
Được rồi, anh bị ghét bỏ rồi.
“Mẹ anh có thích cái gì không, em nói là cực kỳ thích ý, thành phố A có thể mua được.” Sư Niệm hỏi thêm một câu. Mấy đồ không thiết thực thì coi như thôi đi.
Sở Húc Ninh nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, sau đó nhìn lướt qua Sư Niệm đang chăm chú suy nghĩ: “Cái mà mẹ anh thích nhất có lẽ chính là anh mang theo em trở về.”
Dù sao thì chuyện mấy năm nay mẹ anh lo lắng nhất chính là đại sự cả đời của anh.
Sư Niệm: “...”
Sở Húc Ninh nói như vậy có khác gì không nói. Cô vẫn nên dựa vào chính mình đi thôi.
Sở Húc Ninh nói thật, chỉ là do Sư Niệm không tin mà thôi.
Chiếc xe chạy như bay trên đường, lúc này vừa khéo mặt trời đã leo lên đỉnh núi.
Sở Húc Ninh chăm chú lái xe. Cô gái ngồi ở ghế phụ cứ xoắn xuýt mãi cái gì đó, hết viết viết rồi lại xóa xóa.
Sở Húc Ninh liếc mắt một cái cũng nhìn ra được sự bối rối của cô.
Một mình Sư Niệm vò đầu bứt tai hơn một tiếng đồng hồ. Những tia nắng mới đổ vào trong xe. Ánh mặt trời cuối mùa thu mang theo nhiệt độ ấm áp, dễ chịu.
Sở Húc Ninh kéo cửa sổ xe xuống quá nửa, làn gió mát lành phả vào mặt của Sư Niệm, lành lạnh lại ấm áp khiến người ta bất giác bình tĩnh lại những tâm tư của mình.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn về phía Sở Húc Ninh lần nữa với ánh mắt cầu xin giúp đỡ: “Anh nhìn xem hộ em mấy cái này có được không?” Sư Niệm vừa nói vừa xoay sổ viết cho anh xem.
Sở Húc Ninh liếc mắt nhìn qua rồi lại nhìn đường phía trước. Mấy thứ mà Sư Niệm chọn chủ yếu là những đồ chăm sóc sức khỏe.
Thế nhưng một Sư Niệm cẩn thận từng li từng tí như thế này thật ra cũng không phải điều Sở Húc Ninh mong muốn.