Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3146 : Ngàn chén không say mà say vì ai? [4]
Ngày đăng: 03:22 30/04/20
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành. Sao cô cứ cảm thấy anh đang chờ xem kịch hay nhỉ, cho nên bây giờ trông anh mới phấn khích đến thế, nếu không tại sao anh lại không cho mình gọi điện cho chị Sư Niệm.
“Em hỏi này, có phải anh rất hận anh Húc Ninh không?” Sở Lạc Nhất nghĩ bụng, nếu không tại sao anh lại ngăn cản mình?
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt rất lạnh lẽo, “Anh là dạng người ấy à?”
Sở Lạc Nhất nhìn anh, sau đó gật đầu một cách nghiêm túc, cô trả lời, “Đúng vậy!”
Chỉ một câu nói này đã khiến Cố Tỉ Thành suýt nữa giơ tay ra đánh cô một trận.
Bên trong trung tâm thương mại, Sư Niệm ôm chai rượu quay về, Sở Húc Ninh đã mua xong cua hoàng đế, nhìn Sư Niệm bỏ chai rượu vào xe mua hàng, “Mua cái đó làm gì?”
“Để uống, chúc mừng mà.” Sư Niệm trả lời rất hùng hồn, cứ như thể chuyện mình đang nói là sự thật.
Sở Húc Ninh nhíu mày, anh cúi đầu nhìn chai rượu trắng, “Đi đổi rượu vang đỏ đi.”
“Dì em thích uống rượu trắng, thật đấy.” Sư Niệm nói dối mà mặt không đỏ, chân không run.
Sở Húc Ninh nhíu mày lại, dường như anh thấy rất lạ. Triệu Uyển Uyển có cả sở thích này nữa hả?
Sở Húc Ninh nhíu mày lại, dường như anh thấy rất lạ. Triệu Uyển Uyển có cả sở thích này nữa hả?
Nhưng nghĩ tới việc đây là sở thích của trưởng bối, anh cũng không tiện có ý kiến gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ chai rượu trắng vào xe đẩy.
Sư Niệm nhìn thức ăn trong xe, cô ngẫm nghĩ, “Hình như không còn thiếu gì đâu, đi thôi.”
Sau đó về nhà đợi dì về, sau đó...
Sư Niệm nghĩ, chưa nghĩ được gì mà mặt mũi đã đỏ lựng cả lên, khiến Sở Húc Ninh nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
Sở Húc Ninh đẩy xe đi trước, anh nhìn thấy khuôn mặt ửng lên của cô lại hỏi, “Dạo này em sao vậy? Sao cứ hay đỏ mặt thế?”
Sư Niệm nghe anh nói vậy, như một chú mèo con bị giẫm phải đuôi, vội vàng chống chế, “Đỏ đâu mà đỏ, em hơi nóng tí thôi.”
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang đi tới trước quầy đồ ăn đông lạnh và lạnh tới mức run rẩy kia, cô ấy gọi thế là nóng à?
Đúng là giúp anh mở mang tầm mắt.
Sư Niệm đi sau anh, lẳng lặng gõ vào đầu mình, không được nghĩ linh tinh nữa, nếu không nhất định sẽ bị anh phát hiện ra, đến lúc đó có hối hận cũng không còn chỗ để khóc đâu, biết chưa hả?
“Triệu Tư Niệm?”
Sư Niệm đang rầu rĩ, đột nhiên nghe thấy hình như có người gọi cô. Sư Niệm không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại, bỗng thấy Cổ Nguyệt xuất hiện từ một góc khuất.
Sắc mặt Sư Niệm hơi thay đổi, vẻ không vui hiện rõ trên khuôn mặt.
“Hóa ra là em thật hả.” Cổ Nguyệt cũng đeo kính đen che mặt, phía sau cô là người trợ lý đang đẩy xe mua hàng.
Sư Niệm khẽ gật đầu, không nhiệt tình cho lắm, nhưng cũng không quá xa cách.
Cổ Nguyệt lướt qua Sư Niệm để nhìn vào người đàn ông phía sau cô, sau đó mới nói, “Hai người đi mua đồ ăn à, hạnh phúc quá.”
Sư Niệm khoác tay Sở Húc Ninh, “Dì vẫn còn ở nhà đợi chúng em, chúng em đi trước nhé, tạm biệt.” Sư Niệm nói rồi đưa Sở Húc Ninh đi khỏi đó.
“Đợi đã.” Cổ Nguyệt đuổi theo cô, đứng bên cạnh Sư Niệm, “Chuyện này em định xử lý thế nào? Em có việc mới phải đi, bên nhà sản xuất làm như vậy có phải quá đáng quá không?”
Sư Niệm nhìn Cổ Nguyệt đang tỏ vẻ bất bình thay cho mình, cô khẽ mỉm cười, “Không có gì quá đáng với không quá đáng đâu, dù sao cũng ở trong giới giải trí, vừa khéo có thể giúp chị nổi tiếng hơn, bộ phim mới đã tìm chị quay rồi mà? Trong mắt người khác, chị hơn em nhiều lắm đấy.” Sư Niệm nói rồi lại kéo tay Sở Húc Ninh đi thẳng.
Sắc mặt Cổ Nguyệt hơi thay đổi, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu được, “Sư Niệm, chuyện này thực sự vì ban đầu bên phía đoàn phim nói rằng em sẽ không diễn nên chị mới tới, cho nên chị thực sự không hề giành vai diễn của em.”