Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 315 : Lan hinh lấy lòng

Ngày đăng: 02:52 30/04/20


Hai người thay quần áo xong, Thủy An Lạc phải đi tìm bác sĩ hướng dẫn mới cũng chính là Viện trưởng Kiều để báo cáo còn Kiều Nhã Nguyễn được phân cho một trưởng khoa khác. Thế có nghĩa là hai người họ không thể cấu kết làm việc xấu với nhau được nữa. À không, không đúng, phải là không thể ở chung để giúp đỡ lẫn nhau nữa.



Thủy An Lạc đi tới trước cửa phòng Viện trưởng thì nghe được tiếng cười truyền ra từ bên trong, còn cả giọng nói khéo léo của một cô gái nào đó nữa.



Đó chính là đàn chị Lan Hinh à?



Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi rồi đưa tay lên gõ cửa.



"Vào đi." Kiều Tuệ Hòa lập tức thu lại tiếng cười của mình, lạnh lùng nói.



Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là một cô gái có mái tóc dài đang ngồi trên sofa. Cô gái này mặc một bộ đồ màu trắng, chiếc áo khoác ngoài cũng màu trắng luôn. Thủy An Lạc ngước lên liền thấy nụ cười dịu dàng trên khóe môi cô, sống mũi của cô gái này rất cao còn đôi mắt lại có màu xanh lam nhạt.



Con lai!



Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Thủy An Lạc về cô gái này.




"Viện trưởng, tôi đến báo cáo!" Thủy An Lạc thu mắt lại, tiến lên mấy bước rồi nói.



Kiều Tuệ Hòa nheo mắt lại nhìn cô nhưng không lên tiếng.



"Chắc em là Thủy An Lạc đúng không, hồi trước chị từng nghe Lộ Túc nhắc đến em, hơn nữa cô cũng cho chị xem bản báo cáo của em rồi. Cô ơi cô nói xem, đây có phải là sóng sau xô sóng trước không. Hồi trước em cũng đâu có giỏi được đến vậy đâu." Lan Hinh vừa nói vừa đứng dậy nắm tay Thủy An Lạc.



Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn cô ta, nụ cười lúc này của Lan Hinh thật sự rất đẹp.



"Chào chị Lan. Em cũng từng nghe mọi người nhắc đến chị, chị mới là tấm gương để em học tập."



"Sau này đừng gọi chị là chị Lan nữa, khách sáo quá, đều là học trò của cô cả, em cứ gọi đàn chị là được rồi." Lan Hinh vừa nói vừa kéo Thủy An Lạc ngồi xuống, sau đó cô ta nhìn về phía Kiều Tuệ Hòa: "Cô đã bao nhiêu năm không nhận học trò nữa rồi nhỉ?”



Kiều Tuệ Hòa chỉ hời hợt đáp một tiếng, vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Thủy An Lạc như cũ.




"Lạc Lạc, em đừng để bụng nhé, con người cô là vậy đấy, trong nóng ngoài lạnh thôi, sau này em quen đi là được, trước kia chị cũng bị như thế mà." Lan Hinh mỉm cười trấn an Thủy An Lạc, vì cô ta có thể cảm nhận được là Thủy An Lạc có hơi căng thẳng.



"Em cảm ơn, em không sao." Thủy An Lạc cũng mỉm cười đáp lại, coi như cô thừa nhận những gì nghe được lúc nãy, đàn chị Lan Hinh này quả thật rất đẹp, đã thế còn tốt tính nữa.



"Hết chuyện rồi thì ra ngoài đi, mười giờ đến đây đi khám bệnh với tôi!" Kiều Tuệ Hòa lạnh lùng nói.



"Vâng." Thủy An Lạc đứng dậy, khẽ gật đầu với Lan Hinh, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.



"Cô à, Lạc Lạc tốt như thế sao cô lại không thích con bé chứ?" Lan Hinh tò mò hỏi.



"Tốt cái gì mà tốt? Hồi trước cô luôn nghĩ Thiến Thần với Ninh Dực thật xứng với nhau. Vất vả lắm mới chờ được đến lúc chúng nó ly hôn, ai ngờ Thiến Thần lại làm ra cái chuyện điên rồ như vậy." Kiều Tuệ vừa nói vừa đưa tay bóp trán như thể đang vô cùng mệt mỏi.



Lan Hinh đứng dậy đi ra đằng sau Kiều Tuệ Hòa. Cô ta đưa tay lên bóp vai cho bà: "Cô, chuyện của Ninh Dực cô cứ kệ để anh ấy tự xử lý đi, anh ấy cũng đâu còn là trẻ con nữa.”



"Thế còn em thì sao? Còn thích Ninh Dực không? Cô biết năm đó em ra nước ngoài là vì bị nó từ chối, nhưng khi ấy bên cạnh nó còn có Viên Giai Di, xét về ân tình thì cô không thể nói gì được cả, nhưng hiện tại hai đứa nó đã sớm chia tay rồi, nếu em còn thích Ninh Dực thì..."



"Cô, cô gọi em về để xem mắt à?" Lan Hinh đột nhiên bật cười ngắt lời Kiều Tuệ Hòa: "Ninh Dực không thích em." Lan Hinh cúi đầu lên tiếng, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ thất vọng.