Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3150 : Ngàn chén không say mà say vì ai? [8]
Ngày đăng: 03:22 30/04/20
“Sở Húc Ninh, Sở Húc Ninh...” Sư Niệm gọi tên anh mà không còn chút nhận thức nào.
Sở Húc Ninh nhẹ nhàng vỗ về cô, giống như đang an ủi những sợ hãi trong cơn mơ của cô.
Bồn tắm đã xả đầy nước, Sở Húc Ninh quay đầu nhìn cô gái dường như đã ngủ trong tư thế nằm bò bên chân anh, ôm lấy chân anh. Anh cúi người kéo cô vào lòng, “Niệm Niệm, tắm cái đã.”
“Không tắm đâu, không tắm đâu.” Sư Niệm quậy phá.
Sở Húc Ninh đối phó với một Sư Niệm cũng không tốn sức lắm. Anh nhanh chóng lột sạch quần áo rồi đặt cô vào bồn tắm.
Nhờ tác động của dòng nước ấm, Sư Niệm cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút. Cô mở mắt nhìn Sở Húc Ninh đang quỳ bên bồn tắm. Đột nhiên cô nở nụ cười ngớ ngẩn rồi đưa tay sờ khuôn mặt anh.
Bàn tay Sư Niệm mang theo nước ấm trong bồn tắm làm ướt mặt anh.
“Ha ha... Sở Húc Ninh, anh giống Sở Húc Ninh thật đấy.” Sư Niệm nói rồi đột nhiên vươn nửa người dậy, ôm cổ Sở Húc Ninh, sau đó hôn lên môi anh trong mơ hồ.
Cho dù là mơ cũng được, chỉ cần cô có được người đàn ông này, dù chỉ trong mơ cô cũng cam lòng.
“Niệm Niệm.” Sở Húc Ninh lảo đảo, suýt nữa anh ngã nhào xuống đất, mà hai tay anh đang giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, chỉ sợ cô ngã.
Nhưng Sư Niệm cứ như một chú cún con, cô dùng đôi môi phảng phất hương rượu của mình vừa thơm vừa liếm loạn xạ trên mặt anh, căn bản không thể coi là hôn được.
Sở Húc Ninh đè cô trở lại bồn tắm. Sư Niệm không hài lòng, cứ đòi ôm anh, “Em nghe lời nào, tắm cái đã, tắm rồi sẽ cho em ôm.”
Nghe thấy câu này, Sư Niệm yên lặng ngay lập tức, nụ cười của cô sau đó còn ngớ ngẩn hơn, “Quả nhiên anh trong mơ mới dịu dàng thế này, tắm thôi, tắm thôi, em muốn tắm.” Sư Niệm giương đôi mắt trông ngóng nhìn anh.
Cơ thể Sở Húc Ninh vô thức căng cứng lên, nhiệt độ toàn thân dường như đang dồn về một chỗ.
Sở Húc Ninh đột nhiên đẩy cô ra một cách mạnh bạo, ép cô quay lưng lại mới mình, “Ngoan nào.” Giọng của Sở Húc Ninh cũng trầm hơn hẳn. Anh không phải người đặt nặng vấn đề tình dục, sống đến ba mươi tư tuổi vẫn chưa có người phụ nữ nào chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng chỉ một ánh mắt cũng khiến anh có phản ứng, Sư Niệm đúng là người đầu tiên.
“Đừng mà, đừng mà, không nhìn thấy anh.” Sư Niệm bưởng bỉnh ngoảnh đầu lại. Cô còn túm chặt lấy Sở Húc Ninh không chịu buông tay.
Áo sơ mi của Sở Húc Ninh đã ướt hết, anh nhìn cô gái không một mảnh vải trên người đang dính sát lấy mình. Anh không phải người chết, hơn nữa anh đã có phản ứng từ lâu rồi, nếu lúc này còn có thể nhẫn nhịn được, vậy thì anh thành thánh mất.
Sở Húc Ninh khóa chặt mục tiêu, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, cướp lấy hương thơm trong khoang miệng cô, một bàn tay khác tắm rửa giúp cô bằng tốc độ như đi đánh trận, sau đó vớt cô ra khỏi bồn tắm.
Hai tay Sư Niệm ôm cổ anh, hai chân kẹp lấy hông anh. Có lẽ vì Sở Húc Ninh vẫn còn mặc đồ khiến cô thấy không thoải mái, cho nên cô tức giận dùng bàn tay rảnh rỗi của mình tháo thắt lưng của Sở Húc Ninh.
Uỳnh...
Đầu óc Sở Húc Ninh nổ tung trong tức khắc. Anh kết thúc nụ hôn nóng bỏng khiến người ta nghẹt thở kia, thở hổn hển nhìn Sư Niệm đỏ bừng mặt mũi, ánh mắt mơ màng.
Sư Niệm cũng thở hổn hển mà nhìn anh, nhưng lúc này ánh mắt cô có vẻ tủi thân, “Cộm vào người em rồi.”
Dáng vẻ tủi hờn đó, Sở Húc Ninh nhìn thấy rõ ràng, thậm chí anh còn thấy giận dữ, sao cô gái này lại biết cách quyến rũ người ta như vậy.
Sở Húc Ninh ôm cô bằng một tay, anh gạt bàn tay bé nhỏ đang mò mẫm loạn xạ trên hông mình để tìm đầu khóa thắt lưng mà không tìm được kia ra, sau đó giật thắt lưng ra, một nụ hôn cuồng nhiệt lại hướng về phía cô.