Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3211 : Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh [4]
Ngày đăng: 03:22 30/04/20
Lời nói thẳng thừng của Sư Niệm khiến Dương Giai nhất thời tái nhợt cả mặt, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo vẫn đang đứng ở đây cũng kém hơn.
“Dù cho cô có thật sự thích Sở Húc Ninh thì cũng phải hiểu rõ thân phận của mình chứ. Dù sao thì vợ của anh ấy cũng là tôi chứ không phải cô. Cô không cần phải trưng ra cái vẻ cô mới là vợ của anh ấy, quyết định mọi việc của anh ấy ở ngay trước mặt tôi như vậy đâu.”
Từng câu từng chữ Sư Niệm thốt ra đều như như cái tát bôm bốp giáng lên mặt cô ta vừa đau vừa vang dội.
Sắc mặt của mấy vị lãnh đạo cũng ngày càng xấu, chỉ bỏ lại một câu nghỉ ngơi cho tốt rồi bỏ về luôn.
Sư Niệm lạnh lùng nhếch môi cười khinh bỉ, đi theo ra ngoài.
Ra đến ngoài, người đứng đầu của đoàn lãnh đạo bỗng nói: “Trước đây có người từng nói với tôi Dương Giai đi theo Sở Húc Ninh suốt cả đường, xem ra giờ không thể để cô ta tiếp tục ở lại bên này được nữa rồi.”
“Nói cũng phải, trước đây tôi luôn cho rằng chúng ta không nên xen vào chuyện đời sống tình cảm của các chiến sĩ. Giờ thì hay rồi, cái có Dương Giai này không rõ địa vị của bản thân một chút nào hết, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới chuyện tình cảm vợ chồng của người khác thôi. Vừa rồi tôi nghe mà còn thấy ngượng thay. Chúng ta buộc phải điều Dương Giai đi.”
Thủ trưởng nghe tới đây cũng phải lắc đầu thở dài.
Thủ trưởng nghe tới đây cũng phải lắc đầu thở dài.
Lúc này người cảnh vệ đi bên cạnh mới lên tiếng: “Trước đây tôi từng nghe thấy chiến sĩ bên đó nói, hồi chị dâu vừa đến quấn doanh, cả quân doanh đều chửi cô ấy là hồ ly tinh, truyền từ bên chỗ nhà dành cho người thân tới tận đây luôn. Sau đó Lữ phó Tần với Lữ đoàn trưởng Sở mới trút giận thay cô ấy. Nhưng tôi nghe chiến hữu nói cái người tung tin đồn ra trước giờ đều rất thân thiết với Dương Giai.”
“Xem đi, xem đi.” Thủ trưởng tức giận quát lên, “Cô ta đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần đoàn kết trong quân đội đến như vậy, sau lần diễn tập quân sự này lập tức điều cô ta đi cho tôi.”
“Rõ!”
Sư Niệm đứng đằng sau nhìn mấy vị thủ trưởng rời đi, sau đó lại quay lại nhìn người phụ nữ vẫn đang nổi điên nổi đóa trong phòng bệnh.
Ai nói nếu không có lý do về quân sự thì không thể điều cô ta đi được, nếu như Sở Húc Ninh không thể xử lý được chuyện này vậy thì để cô làm.
Việc bà chị kia cố không thể làm gì được, nhưng cô vẫn có cách để điều người phụ nữ này đi.
Sư Niệm nghĩ một hồi lại nhớ đến chuyện Sở Húc Ninh bị thương. Cô liền đi lấy một ít thuốc cơ bản dùng cho vết thương ngoài da, sau đó ngồi giữa cơn gió ngoài công viên chờ Sở Húc Ninh tới.
Nửa đêm, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hoàn cảnh nơi này tốt đến nỗi khiến người ta muốn dựng luôn trại ở đây.
Quả nhiên những nơi đẹp đẽ thì đều ít người. Ít sự tranh đấu nội tâm giữa người với người, con người ta cũng trở nên ít dục vọng hơn.
Lúc Sở Húc Ninh chạy tới thì cũng đã sắp là một giờ đêm. Anh chạy tới trước cổng viên, thấy cô gái ngồi dưới bậc thềm thì khựng lại, không lập tức chạy tới bên cô.
Sư Niệm có cảm giác có người đang nhìn mình. Cô theo phản xạ ngoảnh lại. Thấy anh đứng đó, cô vui sướng đứng bật dậy, chạy thẳng tới ôm chầm lấy anh.
Sở Húc Ninh sững người, nhưng vẫn ôm cô vào lòng, “Sao lại chạy đến đây thế này?”
Tuy thường ngày Sự Niệm rất thích thể hiện tình yêu của mình dành cho anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, thế nên Sở Húc Ninh có chút không kịp thích ứng.
Mà lúc này, Dương Giai ở trên tầng ba đang căm hận nhìn hai người ôm nhau bên dưới.
Sư Niệm ôm anh một lúc rồi mới buông ra, sau đó nhìn anh một lượt: “Họ nói anh bị thương, bị thương ở đâu thế?” Suýt chút nữa là cô quên mất chuyện quan trọng này rồi, đúng là đáng chết mà!