Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3226 : Tiêu chuẩn kép của anh sở [2]

Ngày đăng: 03:23 30/04/20


Lúc này Phong Phong đang nấu cơm. Kiều Vi Nhã mới chạy vào bốc một miếng đã bị Phong Phong đánh lên tay một cái, “Nóng.”



Sở Lạc Duy rõ ràng nghe được tiếng mu bàn tay cô bị đánh, nhạc phụ đại nhân dám đánh vợ cậu?



Kiều Vị Nhã nhìn Phong Phong làm một cái mặt quỷ, sau đó cầm lấy cái cánh gà chạy ra ngoài, “Có đi không thì nói một câu, đàn ông con trai gì mà lắm mồm thế, còn không bằng cả anh Sở Vi.”



Lúc này Sở Vi đang nằm trên sofa đọc báo, nghe thấy giọng nói gần như to bằng loa ngoài từ bên kia, thân thể run một cái, nhảy dựng lên. Đây rõ ràng là họa trời giáng mà.



Sở Vi thấy sắc mặt Sở Lạc Duy trầm xuống, vội vàng quay lại nhìn Thủy An Lạc và Sở Ninh vừa xuống nhà. “Chú, cô, ăn cơm, ăn cơm thôi.”



Mà tâm trạng của người hàng xóm nào đó đang làm cơm cũng rất tốt. Con gái nói hay lắm, nó tưởng thiên hạ này chỉ có mình nó là đàn ông à?



“Con gái, ba nói con hay, đàn ông mà do dự chứng tỏ trong lòng nó căn bản không có con đâu.” Phong Phong nói, bưng cơm nước từ phòng bếp ra ngoài, “Phong Tỉ Triệt, ăn cơm, lát chơi sau?”



“Đúng vậy...” Kiều Vị Nhã căm giận nói.



Sở Lạc Duy: “...”



Nhạc phụ đại nhân, làm như vậy là không đàng hoàng đâu!



“Đúng cái gì mà đúng?” Sở Lạc Duy đen mặt nói: “Cậu có biết tình hình hiện giờ trên đảo Kim Cương thế nào không? Mọc được cái đầu liền cảm thấy mình là người có trí tuệ à? Núi lửa liên tục phun trào, có còn sân bay nữa không còn chưa biết.”




Động tác cầm đũa của Thủy An Lạc hơi khựng lại.



Con trai à, câu này của con thật là độc.



Trong nháy mắt Thủy An Lạc nghĩ, năm đó anh Sở còn nhận từ với cô lắm.



Mọc được cái đầu liền cảm thấy mình là người có trí tuệ à?



Nói bóng gió là cái đầu này của em chỉ mọc để ngắm thôi!



“Cái đầu này của bà đây mọc để ngắm đấy, dù sao cậu cũng không đẹp bằng tôi.” Kiều Vị Nhã không hề tức giận.



“Vậy là cậu đang thừa nhận cậu là bình hoa đấy hả? Đẹp thì có ích gì? Có thành cơm mà ăn được không?”



“Nếu ở cổ đại thì tôi đã là hoa khôi rồi, cậu thì là cái gì?” Kiều Vị Nhã vẫn nhanh mồm nhanh miệng phản bác cậu.



Phong Phong thiếu chút nữa làm rớt cái đĩa trong tay.



Phong Tĩ Triệt rửa tay xong, nghe thấy chị mình nói câu này liền phun ra, “Chị, hoa khôi không phải là ở mấy cái người ở Di Hồng viện gì đó à?”




“Thanh Quan em không biết à? Các người là một đám đầu óc đen tối.” Kiều Vị Nhã kiêu ngạo nhìn em trai mình.



Phong Phong: “...”



Được rồi, là tại đầu óc anh đã nghĩ đến những thứ không nên nghĩ, anh nhận tội được chưa.



Sở Lạc Duy vươn tay day trán, “Muốn đi thật à?”



“Đi chứ!”



Sở Vi bình tĩnh ăn cơm. Cậu không nghe thấy gì cả, không thấy gì hết. Tất cả đều không liên quan đến cậu.



“Có ra ăn cơm không hả?” Sở Ninh Dực nhìn cậu con trai liên tục ôm lấy cái điện thoại, “Không ăn thì sang nhà bên cạnh mà nói chuyện, không biết tiền điện thoại đắt thế nào à, nhà thì thiếu tiền.”



Thủy An Lạc: “...”



Thủy An Lạc yên lặng giơ ngón cái với Sở Ninh Dực.



Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đời này chỉ có anh rắc thức ăn cho chó với người khác, hôm nay lại có người muốn anh ăn thức ăn cho chó à, đúng là muốn chết mà.



Sở Lạc Duy vẫn kiêu ngạo nhìn ba mình, sao tự dưng ba lại thiếu tiền đến thế rồi?



“Số tình nhân, không mất tiền.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói, cậu nhìn ba mình bằng cái vẻ đúng kiểu ba làm gì được con.



Thủy An Lạc quay lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, thế này là bị con trai chèn họng rồi à?