Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3229 : Tiêu chuẩn kép của anh sở [5]

Ngày đăng: 03:23 30/04/20


“Bà nội.”



là nội...”



“Thím Vu...”



Sở Vi vội vàng đi lấy thuốc. Thủy An Lạc từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn cầm một ly nước. Thủy An Lạc đặt ly nước bên cạnh giường, sau đó nhận lấy thuốc từ tay Sở Vi, đút cho thím Vu.



“Thím Vu, thím cũng đâu còn nhỏ nữa, sao chẳng để bọn cháu yên tâm gì cả thế.” Thủy An Lạc nhìn đống thuốc trên bàn liền biết mấy ngày nay thím Vu vẫn chưa uống.



Thím Vu giơ tay lên, “Không sao đâu, già rồi, toàn bệnh linh tinh, không sao thật mà. Mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”



Thủy An Lạc bắt mạch cho thím Vu, bảo Sở Vị đỡ thím Vu nằm xuống, sau đó vươn tay đắp chăn cho bà, “Thím Vu, thân thể thím bây giờ không phải của riêng thím nữa, chưa nói đến chuyện thím phải nghĩ cho Ninh Dực với cháu. Chỉ riêng là vì Sở Vi, thím cũng không thể không yêu quý thân thể mình như vậy được, đúng không?”



Thím Vụ cười ha hả, “Làm gì có nhà nào lại lo dưỡng lão cho người hầu chứ?”



Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, nhận lấy ly nước nóng Sở Vi bưng tới, “Sao thím lại nói vậy, Ninh Dực, Lạc Ninh đều do thím một tay nuôi lớn. Nói không dễ nghe cho lắm thì mấy đứa nhóc nhà này còn thân thiết với thím hơn mẹ chồng cháu nữa ấy. Sao có thể coi thím là người hầu được?” Thủy An Lạc nói, đỡ thím Vu uống mấy ngụm nước, sau đó đặt ly nước lên bàn, “Thím không muốn thấy Sở Vi kết hôn, không muốn trông con cho Sở Vi à?”


“Tuy rằng cháu chưa từng gọi cô là mẹ, nhưng trong nhà này không ai coi cháu là người ngoài. Cháu đâu cần phải phân chia rạch ròi như thế?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.



“Cô, không phải vậy, cháu chỉ cảm thấy.” Sở Vi vội vàng nói, có chút sốt ruột, nhìn Thủy An Lạc với vẻ hơi lo sợ.



Sợ Thủy An Lạc sẽ tức giận vì chuyện này.



Thủy An Lạc không nói gì, chờ Sở Vi lên tiếng.



Sở Vi nói đến đó liền không nói được nữa.



“Cô, cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không nói vậy nữa, xin cổ đừng tức giận.” Sở Vi siết chặt tay, nghiêm túc nói. Từ nay về sau, cậu nhất định sẽ càng đối xử với Sở Lạc Duy tốt hơn, giúp cậu ấy làm nhiều việc hơn nữa.



Thủy An Lạc cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, “Sở Vi, chỉ cần cháu hỗ trợ Lạc Duy lúc nó cần là đủ rồi, thời gian còn lại, cháu nên sống và chính mình, sớm tìm cho bà nội một người cháu dâu, như vậy thì bà ấy sẽ có thêm hy vọng rồi.”



Sở Vi: “...”



“Cô, con nghĩ có lẽ Lạc Duy sẽ muốn bàn bạc với cháu về chuyện đến đảo Kim Cương, cháu đi trước đây.”



“Ha ha, thằng nhóc này, cứ nhắc đến chuyện này là lại bỏ chạy...” Thủy An Lạc cười mắng.