Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 327 : Giương cung bạt kiếm
Ngày đăng: 02:52 30/04/20
Đang trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn cay!
Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo ấy lại thoáng hiện một chút phiền muộn, cô không thể ăn cay, vậy mà anh lại không hiểu điều đó.
Nhưng anh biết rõ, Mặc Lộ Túc làm như vậy là đang muốn phản kích lại anh, vì... anh không hề biết điều đó!
Suy nghĩ một thôi một hồi, Sở Ninh Dực nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Hồi Thủy An Lạc mới về với anh cũng từng bị viêm dạ dày một lần vì ăn đồ cay. Lúc đó, Mặc Lộ Túc từng tới thăm Thủy An Lạc, nhưng lại không nói gì cả.
Nhưng giờ anh ta lại nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Sở Ninh Dực nghĩ anh biết rõ là anh ta đang nghĩ cái gì!
Mặc Lộ Túc ngồi xuống một cách tao nhã, sau đó lại từ tốn ăn cơm tiếp.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cái đĩa sạch trơn trước mặt mình, nhất thời có chút mờ mịt.
"Đúng thế, Lạc Lạc vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn cay được. Con không biết chuyện này à?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày hỏi.
"Đúng thế, Lạc Lạc vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn cay được. Con không biết chuyện này à?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày hỏi.
Trên mặt Sở Ninh Dực thoáng qua vẻ lúng túng, anh không đáp lại, xem như là ngầm thừa nhận.
"Còn cô thì sao, cô cũng không biết luôn à?" Hà Tiêu Nhiên lại chuyển ánh mắt về phía Thủy An lạc.
Thủy An Lạc khẽ đặt đôi đũa trên tay xuống, cô có biết chuyện đó không?
Cô biết chứ, nhưng lần đó vì chuyện của mẹ khiến cô bị chọc điên nên nhất thời mới quên mất, sau lần đó cô cực ít khi ăn đồ cay.
Nhưng, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc ngồi đối diện vẫn đang nhàn nhã ăn cơm, cô không hiểu sao đàn anh phải làm như vậy?
"Một con nhóc ngay đến con mình còn không biết nuôi, muốn bước chân vào cửa của Sở gia, thế thì đợi tôi chết đi rồi hãng nói." Kiều Tuệ Hòa bỗng tìm được cơ hội bắt lỗi nên sẵng giọng gắt lên, sau đó bà vỗ đôi đũa cạch một cái xuống bàn, đứng dậy quay người đi lên lầu.
"Cô ơi!" Lan Hinh gọi với theo, rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo bà, nhưng lúc bước lên cầu thang, cô ta lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, ánh mắt lóe lên một tia thương cảm. Có điều không biết ánh mắt này rơi vào Sở Ninh Dực hay là Mặc Lộ Túc cũng đang ngồi cùng một đường thẳng với anh.
Bầu không khí của bữa tiệc bỗng trở nên thật kỳ cục. Trong số tất cả mọi người chỉ có một mình Mặc Lộ Túc là vẫn đang ăn cơm, còn ăn một cách rất từ tốn, như thể hết thảy trên đời này chẳng có gì liên quan đến anh vậy.
Sở Ninh Dực thâm trầm nhìn Mặc Lộ Túc, một lúc sau anh bế thẳng Tiểu Bảo Bối lên đứng dậy, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay của Thủy An Lạc, "Ba mẹ, bọn con về trước đây." Sở Ninh Dực nói rồi liền kéo luôn Thủy An Lạc đang nghệt ra đó bỏ đi.
"Sở tổng cứ thế mà về à?" Mặc Lộ Túc bỗng cất tiếng.
Bước chân của Sở Ninh Dực hơi khựng lại. Anh từ từ nhìn về phía cái người đang dừng bữa cơm mà quay ra nhìn họ, "Bác sĩ Mặc, anh cứ yên phận làm thái tử gia Mặc Thị đi, chuyện của Sở gia chúng tôi không liên quan đến anh."
Giọng nói của Sở Ninh Dực rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta bất giác phải run lên.
Mặc Lộ Túc từ tốn đứng dậy, từ từ bước tới gần Sở Ninh Dực, "Sao lại phải đi? Vì sợ mọi người biết anh không yêu cô ấy được như những gì mình vẫn thể hiện ra à?”
Giọng nói của Mặc Lộ Túc mang theo sự trào phúng vô tận.
Một tay của Thủy An Lạc bị anh nắm chặt, tay còn lại túm chặt áo, đàn anh thế này khiến cô có cảm giác thật lạ lẫm, thậm chí là... sợ hãi!
Một tay của Tiểu Bảo Bối đặt trên vai ba, tay còn lại đang đút trong miệng, cặp mắt to tròn đảo quanh, cậu không biết chuyện gì đang diễn ra cả.
Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc nhìn nhau chằm chằm, cũng chỉ có hai người mới biết được ánh mắt của họ giao nhau quả là sắc như dao kiếm.
"Đàn anh..." Thủy An Lạc khẽ thốt lên, lông mày cô nhíu chặt. Thủy An Lạc tự nhận cô chẳng có năng lực gì có thể khiến hai người đàn ông phải giương cung bạt kiếm lên vì mình cả, hơn nữa cô hoàn toàn không hề thích chuyện này.
Thủy An Lạc nghĩ rồi giật lại Tiểu Bảo Bối, cười lạnh nhìn hai người đàn ông kia.