Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3296 : Hành trình tới rome [4]
Ngày đăng: 03:23 30/04/20
Kiều Vi Nhã nhìn phòng khách không một bóng người, bỗng chốc cảm thấy sao trên đời này con người lại xấu xa đến thế?
Câu đó làm sao cô có thể nói ra được?
Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt ra ngoài. Hiếm khi không có mấy đứa kia, không khí giữa hai người lập tức quay lại vẻ tao nhã như người bình thường.
An Hinh Duyệt từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu đi bên cạnh Sở Lạc Ninh. Đến đình hóng mát phía trước, Sở Lạc Ninh không dẫn cô vào mà bế thẳng lên, để cô ngồi lên lan can.
An Hinh Duyệt kinh ngạc, vội vàng vươn tay ôm lấy vai anh, “Anh làm gì vậy?”
Sở Lạc Ninh chống hai tay hai bên người cô, giữ cho cô không bị ngã xuống.
“Em giận à?” Sở Lạc Ninh cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, nhỏ giọng hỏi.
An Hinh Duyệt đang bám tay vào vai Sở Lạc Ninh liền vòng qua ôm lấy cổ anh, như thế mới giúp cơ thể cô cân bằng lại, “Tiểu Bất Điểm có thể đi mà em thì không, em có cảm giác không thể nào giúp được anh.”
“Làm sao mà em không thể giúp anh được?” Sở Lạc Ninh cười cười, “Em cứ ngoan ngoãn, anh không có gì phải lo lắng về em là được. Em nhìn Bánh Bao Rau đi, từ sáng đến tối chỉ lo Tiểu Bất Điểm gây sự, gặp rắc đấy thôi.”
An Hinh Duyệt nghe anh nói vậy chợt bật cười, “Tiểu Bất Điểm mà nghe thấy sẽ giận anh đó.”
Sở Lạc Ninh không hề để tâm, anh chỉ nói sự thật thôi mà.
An Hinh Duyệt đung đưa hai chân, “Nhưng mà chuyện em nói với anh là thật đó, tư duy của đám người đó về cơ bản đều có vấn đề, các anh cần phải cẩn thận hơn.” Tuy rằng An Hinh Duyệt chỉ học tâm lý học trong hai năm, nhưng cô làm khá nhiều nghiên cứu cá nhân về những trường hợp như vậy, cho nên những điều cô nói rất có lý.
“Anh biết rồi.” Sở Lạc Ninh đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó mới nói tiếp, “Không biến thái thì làm sao tìm được ông ba biến thái của anh?”
An Hinh Duyệt không thể nhịn cười được. Nếu Sở Ninh Dực mà biết con trai nói mình thế chắc sẽ nổi giận đùng đùng mất.
“Không sao, bọn anh sẽ về sớm thôi.” Sở Lạc Ninh lên tiếng xoa dịu cô, “Em cứ ngoan ngoãn ở nhà nhé. Anh đảm bảo sẽ về ăn Tết Nguyên Đán với em.” Đây có lẽ là Tết Nguyên Đán đầu tiên mà họ cùng đón trong suốt những năm qua.
An Hinh Duyệt gật đầu, tiếp tục ôm cổ anh, “Các anh nhất định phải cẩn thận nhé. Ai mà biết được đám người đó sẽ bất ngờ làm gì. Hơn nữa nếu thật sự như bác đã nói, người đứng sau tất cả những chuyện này là Viên Giai Di, vậy thì bà ta đã nhẫn nhục sống tạm bợ suốt bao nhiêu năm, lần này bộc phát ra, chắc chắn sẽ rất kinh khủng.”
An Hinh Duyệt gật đầu, tiếp tục ôm cổ anh, “Các anh nhất định phải cẩn thận nhé. Ai mà biết được đám người đó sẽ bất ngờ làm gì. Hơn nữa nếu thật sự như bác đã nói, người đứng sau tất cả những chuyện này là Viên Giai Di, vậy thì bà ta đã nhẫn nhục sống tạm bợ suốt bao nhiêu năm, lần này bộc phát ra, chắc chắn sẽ rất kinh khủng.”
“Ừ.” Sở Lạc Ninh cũng đã nghĩ đến điều này, thực lực lúc trước của Bạch Hoành đã cho thấy vấn đề này rồi.
“Nhưng em vẫn không yên tâm.” An Hinh Duyệt nhíu mày nói, “Nếu không cứ để em đi cùng đi, ít nhất em còn có thể đàm phán cùng bọn chúng.”
“Chúng không phải người có thể đàm phán với em đâu. Đám người này đa số là đồ đệ của thần Chết, chúng chỉ thích nói chuyện bằng súng đạn thôi.” Sở Lạc Ninh nhìn cô vợ ngây thơ của mình với ý cười.
An Hinh Duyệt: “...”
“Yên tâm, anh đã bao giờ làm em thất vọng đâu?” Sở Lạc Ninh an ủi cô.
“À phải rồi, giáo viên của em hy vọng em có thể học nghiên cứu sinh, anh thấy thế nào?” Thực ra chuyện này cô chưa nói với ba mẹ, nhưng lại muốn nói với anh trước.
An Hinh Duyệt đã học năm thứ ba, quả thực cần phải nghĩ tới vấn đề này rồi.
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, “Em muốn học hả? Anh muốn em đi học nghiên cứu sinh ở chuyên ngành tâm lý bên trường quân đội. Bên quân doanh hiện tại cũng đang cần nhân tài như em. Hơn nữa quân chủng này được đi làm theo giờ hành chính. Lúc trước anh đã muốn nhắc đến chuyện này với em rồi.”
Quan trọng hơn cả là như vậy thì anh có thể tự trông chừng vợ mình được rồi.