Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3308 : Kết cục [6]

Ngày đăng: 03:23 30/04/20


Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn người đột nhiên trở nên yên lặng, bỗng dưng cảm thấy có cái gì đó không đúng, chẳng phải anh Sở thích nhất là dựa vào lời nói của cô để dìm cô xuống hay sao?



Thế quái nào hôm nay lại im lặng như vậy?



Thủy An Lạc nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cũng nhìn chằm chằm vào cô.



“Chúng ta kết hôn đã bao lâu rồi?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.



Thủy An Lạc dừng lại một chút, sau đó nói: “Tính lần thứ nhất hay là lần thứ hai?”



Sở Ninh Dực đen mặt, vợ à, em còn có thể phá sóng hơn nữa được không? Đây là câu nên hỏi vào lúc này hả?



“Lần thứ nhất!” Sở Ninh Dực nghiến răng nghiến lợi nói.



“Ồ, thế thì cũng phải hai mươi ba năm rồi đấy!” Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi nói.



Hai mươi ba năm, Thủy An Lạc vẫn còn nhớ rõ khi cô và người đàn ông này kết hôn, cô mới vừa mười tám tuổi. Ngay cả khi kết hôn lần thứ hai cũng chỉ vừa mới hai mươi hai. Hóa ra thời gian cô và Sở Ninh Dực ở bên nhau đã vượt quá cả nửa cuộc đời.




Bất giác...



Thủy An Lạc đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Sở Ninh Dực, lại bị anh nắm lấy.



“Hai mươi ba năm rồi! Sở Ninh Dực, thời gian trôi qua nhanh quá, thời gian chúng ta kết hôn còn lớn hơn cả tuổi của em khi đó nữa.” Thủy An Lạc nhịn không được cảm khái một câu. Mấy năm nay, gần như cô lúc nào cũng được Sở Ninh Dực nâng niu trong lòng bàn tay nên vô hình trung cũng quên đi thời gian đã trôi đi như thế nào.



Nhưng cũng chính là vì vậy mà giờ nghĩ lại, cô mới thấy được người đàn ông này quả thật đã, đang và sẽ dùng tất cả mọi thứ để nâng niu cô. Anh đang thực hiện lời hứa lúc ban đầu, cùng cô bước từng bước đi tới mai sau.



“Hai mươi ba năm? Lâu như vậy rồi sao?” Sở Ninh Dực cũng cảm thấy có chút bất ngờ, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này chỉ vừa mới đến bên cạnh mình, tình yêu dành cho Thủy An Lạc anh còn chưa thể hiện được bao nhiêu mà hai người họ đã dắt tay nhau đi được nửa đời người rồi.



Thủy An Lạc trừng mắt: “Lâu gì mà lâu, em vẫn còn trẻ lắm đấy!”



Sở Ninh Dực đưa tay nhéo nhéo mũi cô: “Vậy nên thời gian còn lại của chúng ta đã không còn nhiều, em có thể đem toàn bộ tâm tư của em đặt lên anh được rồi.”



Thủy An Lạc: “...”




Hóa ra Sở tổng hỏi câu này không phải vì đang muốn quyến rũ cô mà là để nói câu này sao?



Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi, cô không nên ảo tưởng đối với Sở tổng, mấy thứ đó không tồn tại.



Haizz, Thủy An Lạc dứt khoát bỏ tay xuống: “Bỏ ra, em muốn xuống.”



“Sao tự dưng lại giận dỗi thế, em thử nghĩ mà xem, tấm lòng anh bao la đã chấp nhận em hơn hai mươi năm, thậm chí còn không ghét bỏ em. Đáng ra em phải thấy vui mới đúng chứ?”



“Em vui lắm, thật sự là vui lắm luôn!” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại, sau đó cô liếc mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Chắc chắn anh là do ông trời phái xuống để hành hạ em!”



“Không phải, anh là do ông trời phái xuống để cứu rỗi em.” Sở Ninh Dực mỉm cười trả lời, nhìn Thủy An Lạc làm điệu bộ muốn nôn mửa liền hôn luôn lên đôi môi của ai kia.



Thủy An Lạc nhanh chóng bị nụ hôn này cuốn theo, Thủy An Lạc ôm lấy cổ Sở Ninh Dực rồi tự phỉ nhổ bản thân không biết liêm sỉ, bị người ta nhanh chóng thu phục như vậy.



Sở Ninh Dực nghiêng đầu, hôn lên trán của Thủy An Lạc như thể dù hôn đến thế nào cũng cảm thấy không đủ.



Nụ hôn của họ không mãnh liệt như trước kia, không còn động một chút là củi khô bốc lửa nữa, giờ nụ hôn của họ giống như một phần của tình yêu, một lần thổ lộ, không cần bất cứ một hành động gì khác để làm sâu sắc hơn tình cảm của mình.



“Một lần hai mươi ba năm, tương lai có rất nhiều cái hai mươi ba năm khác, vì sao anh lại phải nói hết mấy câu êm tai này chỉ trong một lần chứ?!” Sở Ninh Dực cảm thấy khó hiểu, phụ nữ thật là phiền phức.



Thủy An Lạc đen mặt nhìn anh: “Nhưng mà ngoại trừ lúc cầu hôn ra, anh cũng chẳng nói lần nào nữa, anh định để đến kiếp sau mới nói à?”