Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3310 : Kết cục [8]

Ngày đăng: 03:23 30/04/20


Thủy An Lạc hơi nghiêng nghiêng đầu mình, suy nghĩ một cách nghiêm túc những lời mà Sở Ninh Dực vừa nói, hình như cô chưa bao giờ phủ nhận thân phận của ngài Sở mà.



Chỉ là trước đây khi đi du lịch cùng ba mẹ, cô sẽ không dẫn theo Sở Ninh Dực, điều này khiến Sở tổng có ý kiến rất lớn.



“Bởi vì anh ở bên em hơi hai mươi năm, thời gian em ở bên anh đã nhiều hơn thời gian em ở bên ba mẹ rồi, ha ha ha, cho nên anh có thể đến tham gia chuyến du lịch của gia đình em.” Thủy An Lạc vui mừng nói ra lý do hoàn hảo mà cô vừa mới tìm được.



Sở Ninh Dực: “...”



Đầu óc của vợ anh càng ngày xoay chuyển càng nhanh.



“Ba mẹ em như vậy, em có cần thiết hằng năm phải kéo họ đi du lịch không?” Sở Ninh Dực tò mò hỏi.



Sắc mặt của Thủy An Lạc khẽ đổi, có thêm chút bất đắc dĩ và mất mát: “Ba em không còn nhiều thời gian nữa rồi, tuy ông không nói nhưng em biết sức khỏe của ông đang ngày một yếu hơn. Đời này ông ấy chỉ yêu một ngời phụ nữ là mẹ em, cho nên em không muốn những năm cuối đời của ông chỉ có thể dựa vào nỗi nhung nhớ đó mà sống. Em biết như vậy là không công bằng với ba Lạc nhưng mà em là người ích kỷ như vậy đấy! Em chỉ muốn ba của em có thể được hạnh phúc hơn một chút.” Thủy An Lạc cúi đầu, nhỏ giọng nói.



Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu của cô: “Lạc Vân hiểu được mà.”




Đây cũng là điểm mà Thủy An Lạc cảm kích Lạc Vân nhất, tuy rằng ông không vui nhưng mỗi năm vẫn bằng lòng để Long Man Ngân đi du lịch với họ.



Bởi vì đây chính là điều Lạc Vân nợ Thủy Mặc Vân.



Ngay thời điểm ông làm tổn thương Long Man Ngân, chính Thủy Mặc Vân là người ở bên cạnh bà, cho dù sau này hai người họ phải rời xa nhau vì thân phận mình nên Long Man Ngân mới có thể quay về bên cạnh Lạc Vân, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi được, ông có thể có được Long Man Ngân là do Thủy Mặc Vân tác thành.



Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực: “Thật ra em biết mình làm như vậy là không đúng, bất kể với người nào đều là không đúng, nhưng trên đời này chuyện tình yêu nào có thể nói được đúng sai, mẹ của em vì không chịu nổi ba em mà chọn cách rời đi, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ em không yêu ba em.”



Sở Ninh Dực gật đầu: “Anh hiểu.”



Vì tính cưỡng chế trong việc kết hôn với quân nhân nên không thể ly hôn, chỗ gay go nhất cũng chính là ở điểm này, có vài người gả cho quân nhân là vì tình yêu, nhưng tình yêu lại không phải đối thủ của thời gian, không phải đối thủ của sự cô đơn cho nên đến cuối cùng hầu như chẳng có mấy ai được trọn vẹn.



Cho nên chuyện kết hôn với quân nhân có tính cưỡng chế rất lớn.




Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Cho nên lần này anh đi theo phải giúp em với ba mẹ chụp thật nhiều ảnh nhé, ha ha ha, anh không biết chứ họ chẳng chịu chụp chung tấm nào cả, nhất quyết phải có em chụp cùng mới chịu, không thì em vừa phải chụp hình lại vừa phải chụp chung với họ, rắc rối lắm.”



Sở Ninh Dực: “...”



“Cô Sở có biết lệ phí di chuyển của ngài Sở cao đến thế nào không? Lại còn phải làm thợ chụp ảnh nữa chứ.”



Thủy An Lạc cười cười rồi đột nhiên bật người dậy hôn Sở Ninh Dực một cái, sau đó nhanh chóng ngả đầu vào vai anh: “Tiền lương đấy.”



Sở Ninh Dực cong môi cười: “Đây là lãi của em thì có!”



Đôi mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, sau đó cô lại ngồi dậy hôn một cái thật mạnh lên môi Sở Ninh Dực, nhưng lúc Thủy An Lạc đang muốn rời ra thì lại bị Sở Ninh Dực đè gáy lại, khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn.



Thủy An Lạc thoáng giật mình rồi lại nhanh chóng nở nụ cười, phối hợp với anh.



Lúc máy bay trực thăng hạ cánh, An Phong Dương có cảm giác mình sắp bội thực mà chết rồi.



Nơi họ hạ cánh khác với chỗ của Sở Húc Ninh. Họ đáp xuống cạnh một khu rừng, cũng là bên ngoài căn cứ đã bị bỏ hoang phế kia.