Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3313 : Kết cục [11]
Ngày đăng: 03:23 30/04/20
Sở Ninh Dực cuống cuồng chạy tới đỡ Thủy An Lạc dậy. Lúc thấy vết máu trên cổ cô, mắt anh lóe lên vẻ chết chóc. Anh ngoảnh lại muốn xử lý người đàn bà đã đang thoi thóp kia.
Thủy An Lạc thấy vậy liền giữ anh lại, nhìn Thủy An Kiều: “Biết tao là yêu quái còn muốn giết tao? Thủy An Kiều, mày đúng là vẫn không có não như trước.”
Đôi mắt đục ngầu của Thủy An Kiều xen lẫn vẻ sợ hãi, thấy Thủy An Lạc tiến lại gần không kiếm chế được muốn lùi lại.
“Việc gì phải thế chứ?” Thủy An Lạc nói, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã lùi vào đến góc tường, “Thủy An Kiều, mày vẫn chưa được gặp con gái mày, tại sao lại dám đi tìm cái chết như thế?”
Cả người Thủy An Kiều run lên bần bật, hai môi cô ta cũng không khỏi run lên, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Thủy An Kiều, thiếu chút nữa thôi mà mày thành công rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Thủy An Lạc đè thấp giọng nói, chỉ khi tính mạng của cô gặp đe dọa, rồng của cô mới xuất hiện, nếu không cô sẽ chỉ có nước chết.
Thế cho nên vừa rồi đúng là Thủy An Kiều chỉ thiếu một chút nữa rồi là giết được cô rồi.
“Yêu quái, mày là yêu quái!” Thủy An Kiều lớn giọng gào thét, “Tại sao mày vẫn chưa chết, tại sao mày vẫn chưa chết hả?”
“Em phí lời với cô ta làm gì.” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng, quay lại liếc An Phong Dương một cái. An Phong Dương hiểu ý anh, lập tức đi tới kéo Thủy An Kiều ra ngoài.
Sở Ninh Dực nhìn vết thương trên cổ và trên tay Thủy An Lạc, anh gằn giọng: “Anh sẽ để người phụ nữ đó muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong.”
Sở Lạc Nhất hoàn toàn không có một chút hảo cảm nào với người đàn ông này. Mọi người cũng không phải đến đây để hâm nóng tình bạn.
Họng súng bên trên vẫn đang chĩa thẳng vào họ, Bạch Hoành không lên tiếng, tất nhiên cũng không có ai ra tay.
Bạch Hoành mời họ vào nhà, bên trong được bày biện rất tốt, phong cách châu Âu, tất cả đều màu trắng.
Phòng khách được xây dựng như một nhà bình thường ở thành phố A, có thể thấy kẻ đứng sau vẫn là một người rất hoài niệm.
Tiếc là sự hoài niệm này với họ mà nói không phải là chuyện tốt.
Bạch Hoành mời họ ngồi, chiếc bàn tròn này có thể ngồi được tầm mười mấy người.
Nhưng họ không đến đây để ăn cơm.
“Cậu Bạch, tôi nghĩ chắc chúng ta không cần phải vòng vo với nhau ở đây nữa đâu.” Sở Húc Ninh nói thẳng, “Tôi nghĩ lý do tại sao chúng tôi lại tới đây chắc cậu Bạch rõ hơn chúng tôi nhiều.”
Bạch Hoành nghe anh nói vậy liền nhếch môi cười rồi bảo người hầu mang trà lên, “Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng tiên lễ hậu binh không phải sao?” Bạch Hoành nói tới đây lại nhìn về phía Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất cau mày, Cố Tỉ Thành thấy vậy lập tức nắm chặt tay cô.
“Cô Sở có thể tự do vào đại viện của Long gia, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Bạch Hoành trầm giọng nói, cuối cùng cũng không còn thấy vẻ tùy ý vừa rồi nữa.
“Nghe nói, Long gia có bí quyết cải tử hoàn sinh, được thờ cúng trong từ đường ở nhà chính, nếu như cô Sở có thể lấy nó ra cho tôi, tôi xin hứa sẽ không bao giờ tới gần mọi người nửa bước nữa, thế nào?”