Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3321 : Kết cục [19]

Ngày đăng: 03:24 30/04/20


Nhưng Sở Lạc Nhất còn chưa kịp làm gì thì đèn trong phòng khách đã được bật lên.



“Ba...”



“Đứng im.” Ngay khi đèn sáng, Bạch Hoành lập tức khống chế luôn Sở Lạc Nhất.



Lúc này Kiều Vi Nhã đang run lẩy bẩy được Thủy An Lạc dùng mền chùm lấy. Cô vừa bơi ra khỏi nguồn nước kia, mà nước đó lại quá lạnh.



Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.



Sở Lạc Nhất cảm thấy ba cô bình tĩnh quá rồi, chẳng lẽ không biết bên kia vẫn còn đang mải miết chém giết nhau à?



Thủy An Lạc quay lại nhìn người đứng trước cửa, nheo mắt nhìn Bạch Hoành, “Trông cũng giống ba cậu đấy.”



Sở Lạc Nhất chớp mắt, mẹ cô nói vậy là đã xác nhận thân phận của Bạch Hoành rồi đấy hả?



“Bớt nhiều lời đi, giao phép thuật thần bí kia cho tôi, tôi sẽ thả cô ta ra ngay.” Mắt Bạch Hoành đỏ ngầu lên, nhìn Thủy An Lạc với vẻ hung tợn.



Thủy An Lạc đánh giá Bạch Hoành một lượt, “Long gia không có phép thuật thần bí nào hết, hơn nữa chúng tôi đã không còn là người của Long gia từ lâu rồi.”




“Bà nói linh tinh, tôi nghe mẹ tôi từng nói, Long gia có bí quyết khải tử hoàn sinh, năm ấy Công chúa Delia cũng được phép thuật bí mật này của Long gia cứu sống.” Bạch Hoành kích động gào lên.



Công chúa Delia?



Thủy An Lạc nghĩ, con người Viên Giai Di cũng biết lợi dụng thật.



“Ba nội tôi chưa bao giờ được cứu sống nhé!” Kiều Vi Nhã cãi lại, “Anh bị lừa rồi.”



“Không thể nào, mẹ tôi sẽ không lừa tôi.” Bạch Hoành lớn tiếng gào lên.



Sở Lạc Nhất hít vào một hơi lạnh, cánh tay cô sắp bị gã này bẻ gãy rồi!



“Nếu đã tới rồi hà tất phải lén lút như thế.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng, ném bay chiếc cốc trong tay mình đi.



Sở Lạc Nhất giật mình kinh hãi, bị Bạch Hoành kéo lùi lại sau, sau đó nhìn thấy chiếc cốc dừng lại giữa không trung.



Sở Lạc Nhất không dám tin vào mắt mình, nhìn chiếc áo tàng hình từ từ được cởi bỏ, lộ ra gương mặt già nua của người phụ nữ kia.




“Đệch, không phải chỉ có một cái thôi à?” Sở Lạc Nhất la lên.



“Cô thật sự cho rằng tôi ngốc vậy sao?” Bạch Hoành cười giễu.



Thủy An Lạc hơi nhô người ra nhìn người phụ nữ chỉ hiện ra có một nửa ở đằng kia, má ơi, thật kinh khủng.



“Em đã bảo rồi mà, tất cả kỹ thuật khoa học cao siêu đều được sản sinh trong dục vọng của nhân loại. Nếu những người này chịu dùng trái tim nghiên cứu những thứ này đặt vào việc nghiên cứu bệnh ung thư thì làm gì còn bệnh ung thư tồn tại trên đời nữa”



Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn vợ mình, câu này vợ anh nói có lý lắm.



Nhưng hiện tại không phải là vấn đề có lý hay không, mà anh phải giải quyết cái vấn đề lịch sử còn “tồn đọng” lại này.



Tiếng xe lăn chuyển động vang lên một cách rõ ràng. Cô ta chỉ cởi nửa bộ đồ tàng hình nên khiến người nhìn thấy có chút ghê sợ, như thể một nửa cơ thể của cô ta đang ở lửng giữa không trung vậy.



Viên Giai Di chuyển động xe lăn tới gần Sở Ninh Dực, nhưng trong đôi mắt già nua lại tràn ngập căm hận.



“Chắc không ngờ là tôi còn sống đâu nhỉ.” Viên Giai Di bật cười ha hả, nhìn Thủy An Lạc: “Thủy An Lạc, lần này cô tính sai rồi, cô thật sự cho rằng có thể tìm ra được mọi giới hạn của tôi sao?”



Thủy An Lạc không hề để ý lời nói này của cô ta, “Tôi không bao giờ kết luận thắng thua khi chưa tới thời khắc cuối cùng. Giống như năm ấy khi Lâm Thiến Thần tới lúc chết vẫn cảm thấy người thắng là cô ta, nhưng cô thấy cô ta có thắng không?”



Kiều Vi Nhã đứng đằng sau Thủy An Lạc, cô cảm thấy người mẹ nuôi này khí thế ít nhất cũng phải tới một mét tám, nhìn mà sướng mê cả người.



Viên Giai Di nhìn Thủy An Lạc cười, “Nhưng giờ thì sao, cô cho rằng cô còn có thể đi được nữa sao? Tôi có thể hủy hoại nơi này bất cứ lúc nào đấy.”