Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3361 : Vợ mình, vẫn cần phải bảo vệ chứ [3]
Ngày đăng: 03:24 30/04/20
“Anh ta có ý gì vậy?” An Hinh Duyệt trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh và hỏi.
“Trêu em thôi, không có gì đâu.” Sở Lạc Ninh nói, quay đầu nhìn ông An và bà An, “Bà nội muốn đi dạo ở đây thêm lúc nữa hay về nhà luôn ạ.”
“Về thôi, về thôi, có cái gì hay ho đâu mà dạo chơi.” Bà An nói rồi quay người đi luôn.
Ông An tỏ ý họ không sao rồi đuổi theo bà.
Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày. An Hinh Duyệt ôm chặt lấy cánh tay anh, cùng anh đi ra ngoài, “Sao anh biết anh ta hứng thú với cái gì mà nói chuyện tâm đầu ý hợp vậy?”
“Đây là bí mật.” Sở Lạc Ninh nói, nghiêng đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, “Bà nội em đối đầu với anh cũng vì thương em thôi. Về sau chuyện này cứ để anh xử lý, em cũng đừng đối địch với bà nội làm gì.”
“Vâng.” An Hinh Duyệt gật đầu.
Sau khi hai người ra ngoài, ông An nói rằng lâu lắm rồi ông không được đi phương tiện công cộng nên muốn ngồi xe buýt, bảo họ về nhà trước.
“Ông nội, chi bằng...”
“Được rồi, hiếm khi được nghỉ, chiều nay còn phải quay về quân doanh đúng không, hai đứa đi chơi đi, đừng để tâm tới ông bà.” Ông An nói rồi dẫn theo bà An đang không vui đi mất.
An Hinh Duyệt nhìn theo bóng lưng hai người già dìu dắt nhau rời khỏi đó, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh không sợ em sẽ thay lòng đổi dạ sao?”
“Em không dám đâu.” Sở Lạc Ninh nói với vẻ tự tin tuyệt đối, sau đó đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cô, “Em không tìm được ai yêu em nhiều hơn anh đâu.”
“Chuyện đó khó nói lắm.” An Hinh Duyệt kiêu ngạo đáp lại rồi định bỏ đi.
Sở Lạc Ninh tóm tay cô lại, “Có chuyện gì sao?”
An Hinh Duyệt co chân chạy thẳng, còn quay đầu cười tít cả mắt với anh, “Anh đoán xem.”
Sở Lạc Ninh nheo mắt, sau đó đuổi theo cô.
Mà ở một chỗ cách đó không xa, hai ông bà lại quay đầu nhìn một cái rồi tiếp tục hướng về phía trạm xe buýt.
“Đứa trẻ Sở Lạc Ninh này ấy mà, bà thấy nó phong độ, nho nhã, dễ bắt chuyện, nhưng bà vẫn chưa nhìn ra được, hôm nay nó bình tĩnh đối đáp Lâm Phong, thứ toát ra từ trong xương cốt ấy là sự chiếm hữu với cháu gái bà. Đừng hòng ai cướp được người của nó đi mất.” Ông An thở dài nói với bà.
“Nó có lúc nào ở nhà đâu.” Bà An trừng mắt với chồng mình, “Miên Miên chịu được khổ cực như thế sao?”
“Con đường do nó tự chọn, chịu không được cũng phải tiếp tục.” Ông An đỡ bà bước lên bậc thang, “Sở Lạc Ninh không như ba nó đâu. Sở Ninh Dực tàn nhẫn là tàn nhẫn bên ngoài thôi, còn Sở Lạc Ninh tàn nhẫn là tàn nhẫn từ sâu bên trong. Không chọc vào nó, nó sẽ đối đãi rất hòa nhã, nhưng nếu đụng chân đụng tay làm gì đó, bà nghĩ nó còn có thể vui vẻ ôn hòa như thế nữa không?”
“Ông không thương cháu ông à? Nhà chúng ta chỉ có một bảo bối thế thôi.” Bà An tỏ vẻ rất không vừa ý với chồng mình.
Ông An thấy xe bus tới, đỡ bà An lên xe, trên xe có một đôi tình nhân nhường chỗ cho họ, ông An nói lời cảm ơn rồi đỡ bà An ngồi xuống.
“Cháu gái bà gả cho Sở Lạc Ninh không thiệt đi đâu được, bà đừng nghĩ nhiều quá. thằng nhóc Sở Lạc Ninh kia kiêu ngạo lắm, kiêu ngạo hơn ba nó nhiều. Người ta vậy mà còn tới đây làm nền cho bà, không phải vì cháu gái bà thì vì ai vào đây?”
Bà An lại trừng mắt với chồng mình lần nữa nhưng cũng không nói gì thêm.
Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đến trường của cô. Bởi vì đã đến tuần thi cử, cho nên trong trường không có nhiều người.
Nhưng Sở Lạc Ninh mặc một bộ quân phục vẫn khiến bao người phải ngoái đầu nhìn.
“Em không ôn tập à?” Sở Lạc Ninh kéo hai tay cô, nhìn cô gái đang đi lùi kia, anh còn phải chú ý đường lối sau lưng cô, không để cô bị ngã.
“Thế giới của những học sinh thiên tài, anh không hiểu được đâu.” An Hinh Duyệt rất đắc ý.