Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3369 : Tích lũy và tiêu hao của tình yêu [7]
Ngày đăng: 03:24 30/04/20
Sở Lạc Nhất lườm Sư Niệm một cái. Cố Tỉ Thành không biết chuyện Sư Niệm tới đây, cũng chắc chắn không biết chuyện Lục Tư Thần tới tìm anh, vậy cô có cần đi gặp Lục Tư Thần kia không nhỉ?
Buổi chiều, trước khi các chị dâu đến, Sư Niệm thân thể không tốt bị vợ của Đoàn trưởng đoàn Một giữ ở trong nhà. Sở Lạc Nhất bị lôi đầu đi đón thân nhân các chiến sĩ.
Theo lời của chị dâu lớn, tương lai em sẽ là thân nhân tòng quân của Đoàn trưởng Cố, đằng nào cũng là thành viên của khu nhà hậu phương, tập làm quen trước một chút cũng rất tốt.
Cho nên, Sở Lạc Nhất quấn hết lớp này tới lớp khác cùng với một cô vợ quân nhân trẻ trung khỏe mạnh khác đứng ở cổng chờ các chị dâu tới. Có một số người dẫn theo con cái, mang theo đồ đạc. Sở Lạc Nhất còn phụ trách tới ga tàu hỏa đón người.
Các sĩ quan độc thân có nhà theo diện trợ cấp tạm thời nhường nhà. Những ai không dẫn theo người thân thì hai gia đình ở chung một căn. Những ai dẫn theo người thân thì một gia đình ở một căn.
Còn lại một số ít chắc phải ở lại phòng tiếp khách.
Như Sở Lạc Nhất được biết, căn nhà của Cố Tỉ Thành cũng được báo với bên hậu cần nhường cho người ta trước khi anh đi. Dù sao anh cũng nghĩ rằng Tết Dương Lịch mới về với Sở Lạc Nhất, không ngờ tự Sở Lạc Nhất đã mò đến.
Các chị em tới đã khiến quân doanh đông vui và nhộn nhịp hơn rất nhiều, nhưng phần đông các ông chồng của họ còn đang ở bên ngoài tập huấn mùa đông chưa quay về cho nên cho dù họ đã đến cũng chưa gặp được.
Sở Lạc Nhất nhìn những người vợ quân nhân trẻ trung và cả những đứa trẻ mới vài tuổi kia, lại nghĩ tới chị dâu ở sân bay hôm đó. Thực ra, họ mới là những người thiệt thòi nhất, cả năm gặp chồng được có mấy lần, lại còn phải làm việc, phải chăm sóc người già và trẻ nhỏ trong gia đình.
Sở Lạc Nhất đón người vợ quân nhân cuối cùng, chắc chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, nói chuyện rất hào sảng, dẫn theo một bé gái chừng sáu, bảy tuổi.
Chị dâu kia là người vùng Đông Bắc, mang theo không ít đặc sản địa phương, chất đầy cốp xe. Chị ấy nói muốn đem cho các chị dâu khác. Các chị dâu cũng thường liên lạc riêng với nhau, quan hệ rất tốt, không khác gì các chị em cùng sống trong quân doanh.
Cô bé kia ngồi lên xe rồi hứng khởi nhìn chỗ này sờ chỗ kia.
“Con bé ngốc này, đừng có sờ mó lung tung trên xe của cô.” Chị dâu kéo đứa bé ngồi ngay ngắn lại, lớn tiếng trách móc.
“Không sao đâu chị, cũng không có gì đáng giá lắm.” Sở Lạc Nhất cười cười, nhìn chị dâu qua gương chiếu hậu, “Chị dâu là...”
“Chồng chị tên Châu Quý, là Liên trưởng của Liên hai, đoàn hai, doanh ba.” Chị dâu cười cười nói.
“Vậy chắc là chị dâu đủ tư cách theo chồng tòng quân chứ?”
“Vậy chắc là chị dâu đủ tư cách theo chồng tòng quân chứ?”
“Theo cái gì mà theo, con chị phải đi học, trong nhà còn ông bà nội nó không ai chăm sóc, nhà còn mấy mẫu đất nữa cơ, không theo chồng được đâu.”
Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, thực ra đối với cô mà nói, những thứ này khá xa vời, bởi vì từ nhỏ cô đã tiếp xúc với những người bạn có tiền tài, thậm chí họ còn không biết trồng trọt là gì.
Cho nên nhiều lúc, không thể nào đồng cảm được, cô không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Trông em dâu không lớn lắm nhỉ, lúc trước cũng chưa từng thấy, năm nay mới theo quân à?”
“Không ạ, em chưa kết hôn. Bạn trai em là Cố Tỉ Thành của đoàn ba, doanh ba.”
“Đoàn trưởng Cố à.”
“Chú Cố đẹp trai lắm.” Cô bé con nói rất vang, “Nhưng tại sao cô lại cướp mất chú Cố của cháu?”
Sở Lạc Nhất bật cười, riêng ngày hôm nay thôi cô đã gặp hẳn hai tình địch rồi đấy.
“Đợi cháu lớn lên, cô sẽ trả chú Cố lại cho cháu, được không nào?” Sở Lạc Nhất trêu cô bé. Chỉ có thể nói rằng, cái thế giới coi trọng sắc đẹp này đúng là hết thuốc chữa rồi.