Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3379 : Tạ chủ long ân ba hoàng đế [7]

Ngày đăng: 03:24 30/04/20


Mặt mũi Cố Tỉ Thành tối sầm tối sì, “Vậy em còn trêu chọc anh làm gì?”



“Nhưng mẹ em có dặn không được trêu người đâu.” Sở Lạc Nhất nói rất vô tội, sau đó vui vẻ, tung tăng chạy đi mất.



Cố Tỉ Thành: “...”



Mẹ vợ, không phải mẹ thích con lắm sao?



Cố Tỉ Thành hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc bị vợ mình trêu chọc bùng phát, sau đó mới đuổi theo cô.



Sở Lạc Nhất vui lắm, cho nên trên đường về, cô rất giữ thể diện cho Cố Tỉ Thành, cách anh một khoảng xa hơn một mét, tung tẩy bước đi.



Cố Tỉ Thành: “...”



“Em cách anh xa thế làm gì?” Cố Tỉ Thành không vui rồi đấy, cậu Cố khó ở rồi đấy.



Sở Lạc Nhất đi lùi lại, chớp mắt nhìn cậu Cố, “Thể diện đó, Đoàn trưởng Cố của chúng ta cần thể diện mà.”



Cố Tỉ Thành biết cô nhóc này đang dùng câu nói ban nãy để nói lại anh, đúng là một cô gái thù dai mà.



“Em đi chậm thôi.” Cố Tỉ Thành đưa tay kéo cô lại, thấy cô suýt nữa bị người phía sau tông phải, nhưng nắm lấy rồi, anh không bỏ ra nữa.



“Này, Đoàn trưởng Cố làm gì thế?” Sở Lạc Nhất lắc lắc cánh tay bị anh nắm lấy, tươi cười hỏi.
“Này, Đoàn trưởng Cố làm gì thế?” Sở Lạc Nhất lắc lắc cánh tay bị anh nắm lấy, tươi cười hỏi.



“Bảo vệ em không đâm phải người khác rồi phải bồi thường tiền thuốc men, tạ chủ long ân đi.” Đoàn trưởng Cố tìm một lý do rất to tát để chiếm lợi cho mình.



“Ôi chao, thưa ba Hoàng đế, tạ long ân của ngài.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch nói, khiến Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một trận.



Sở Lạc Nhất tưng tưng theo Cố Tỉ Thành tới phòng làm việc của anh. Cố Tỉ Thành đi tắm, còn Sở Lạc Nhất đi đi lại lại trong phòng.



“Anh đẹp trai ơi, tối mai có đêm hội đấy, anh có đi không?” Sở Lạc Nhất vừa nhìn ngắm mô hình của anh vừa hỏi.



Trong phòng nghỉ có tiếng nước chảy vọng ra, giọng của Cố Tỉ Thành cũng vang lên cùng với âm thanh ấy, “Em muốn đi thì đi đi, năm nào cũng như nhau, chỉ có mấy tiết mục của các chị em dâu và các chiến sĩ chuẩn bị thôi.”



“Không phải đâu, năm nay có Ảnh hậu áp trận đấy, chắc chắn trước kia các anh không có.” Sở Lạc Nhất nói, cầm mô hình máy bay nhỏ lên, “Anh thích máy bay lắm à?”



“Hồi còn nhỏ thích làm không quân đấy.”



“Thế tại sao lại biến thành lục quân rồi?” Sở Lạc Nhất nói rồi liếc mắt nhìn thương hiệu sản xuất mô hình. Đứa trẻ này nhiều tiền gớm, một cái mô hình này cũng phải bằng tiền lương mấy tháng của người bình thường rồi.



Sở Lạc Nhất nói xong, bên trong yên tĩnh hẳn.



Sở Lạc Nhất tò mò đặt mô hình trong tay xuống, “Sao thế? Bạn gái trước là lính không quân à?”



“Nói linh tinh gì đấy, mẹ chồng em bảo đồng phục của lính không quân không đẹp.” Cố Tỉ Thành nói xong, bên trong lại có tiếng nước chảy vọng ra.
“Nói linh tinh gì đấy, mẹ chồng em bảo đồng phục của lính không quân không đẹp.” Cố Tỉ Thành nói xong, bên trong lại có tiếng nước chảy vọng ra.



Sở Lạc Nhất: “...”



Cô chấm điểm tuyệt đối cho lý do này.



Nhìn mẹ chồng tương lai nho nhã cởi mở có khí chất như thế mà cũng nói ra được câu này.



“Màu xanh da trời trông được lắm mà, thế sao anh không làm hải quân đi, quần áo trắng muốt như sóng biển, ngày nào cũng được làm chú rể.” Sở Lạc Nhất thấy mẹ chồng tương lai của cô hơi bị thần kỳ.



“Chồng của Tây Tây là hải quân, lười gặp.”



Sở Lạc Nhất: “...”



Lý do này cũng đủ mạnh đấy.



Không hổ là hai mẹ con.



“Tây Tây là ai thế?”



“Em gái anh, bây giờ không ở thành phố B, theo chồng nó đến Hải Nam rồi.” Cố Tỉ Thành giải thích, “Cố Tỉ Tịch, tên hồi nhỏ là Tây Tây.”



Sở Lạc Nhất gật đầu, lúc trước anh từng nói đến việc anh và Cố Tỉ Tịch là một đôi song sinh long phượng.



Cho nên, với tư cách là một kẻ yêu chiều em gái đến mức oán hận cả em rể, Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh cũng hận Cố Tỉ Thành lắm. Công chúa của họ bị người đàn ông khác cướp mất rồi!



Cố Tỉ Thành tắm xong bước ra. Anh thay một chiếc áo màu xanh lục đơn giản, bên dưới là chiếc quần quân phục thẳng thớm.



Sở Lạc Nhất vẫn đang nghiên cứu phòng làm việc của anh, quay đầu nhìn thấy cảnh tiên nữ ra khỏi bồn tắm, dáng vẻ của cô đúng là một cô gái háo sắc, vừa sờ cằm vừa chậc chậc vài tiếng, như một tên lưu manh vậy.