Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3385 : Đứa trẻ đáng thương [3]

Ngày đăng: 03:24 30/04/20


Sở Húc Ninh bắt đầu cúi gằm đầu ăn cơm, nhưng bàn tay đang nắm đũa gần như đã nổi hết gân xanh lên.



Sư Niệm trông thấy thế thì hài lòng không thôi cho nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.



Đau lòng rồi chứ gì, chua xót rồi chứ gì!



Đáng đời!



Hai người đều im lặng trong suốt bữa ăn. Sở Húc Ninh tự động thu dọn bát đũa, còn Sư Niệm thì mặc đồ ra ngoài.



“Đi đâu thế?” Sở Húc Ninh hỏi.



“Có hẹn với Tần Thiếu Bạch tám giờ gặp nhau ở thao trường.” Sư Niệm vừa thay giày vừa nói, nhưng cô không hề nói cho anh biết rằng Tần Thiếu Bạch hẹn cô chỉ vì muốn thi bắn súng với cô.



Quả nhiên, lúc Sư Niệm vừa đóng cửa, Sở Húc Ninh vẫn cầm mâm đứng ngẩn ra đó.



Sư Niệm vừa đóng cửa vừa nghĩ, anh mà cũng có lúc thế này hả?



Đúng là đáng đời!



Lúc Sư Niệm ra đến thao trường, Tần Thiếu Bạch đã ở đó luyện súng, xung quanh vẫn còn người của bộ đội đặc chủng vẫn đang tiếp tục luyện tập. Trong lữ đoàn này có một bộ phận là bộ đội đặc chủng, một bộ phận là bộ đội thường cho nên hầu hết thời gian họ đều tách ra để luyện tập.



Sư Niệm nhét hai tay trong túi áo, lúc đi tới liền vỗ lên vai Tần Thiếu Bạch một cái, “Chắc không phải là anh chưa ăn cơm đấy chứ.”




“Đang chờ người đẹp mà.” Tần Thiếu Bạch cười đáp, “Tôi còn tưởng là em sẽ không đến cơ, không phải Sở Húc Ninh về nhà rồi à?”



Sư Niệm cầm súng trên giá lên ướm ướm, sau đó nhìn Tần Thiếu Bạch, “Thi thế nào đây?”



“Thi vòng số không vui, thử chai rượu nhé?” Tần Thiếu Bạch hỏi ý cô.



Sư Niệm gật đầu, “Ok, anh quyết là được.”



***



Cùng lúc đó Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành cũng vừa ở bên ngoài về. Trông thấy hình ảnh trên thao trường, Sở Lạc Nhất liền kéo Cố Tỉ Thành chạy tới đó.



Cố Tỉ Thành: “...”



“Nhìn gì thế?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi.



“Cho anh mở mang một chút về thần súng, kiểu thần mà anh phải quỳ xuống gọi ba luôn ấy.” Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành tới gần.



“Anh gọi Tần Thiếu Bạch là ba á? Em đùa à?” Cố Tỉ Thành phụt cười.



“Ai da, anh ta không xứng.” Lúc này Sở Lạc Nhất đã kéo Cố Tỉ Thành tới cạnh chỗ họ, cười tít mắt hỏi: “Thi thế nào thế, để em làm trọng tài cho hai người.”




Sư Niệm ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Nhất, dùng ánh mắt “thu cái vẻ xem trò vui đó của em lại đi thì chị sẽ tin em hơn đấy” mà nhìn Sở Lạc Nhất.



Tất nhiên là Sở Lạc Nhất không chịu rồi, cô nghe vậy còn cười hí hửng hơn nữa.



Cố Tỉ Thành thấy vậy thì cau mày, là Sư Niệm sắp thi với Tần Thiếu Bạch à?



Cố Tỉ Thành không tham gia vào nhiệm vụ lần trước nên tất nhiên cũng không biết chuyện Sư Niệm bắn súng.



Mà ở cách đó không xa, Sở Húc Ninh đang đứng trong gió nhìn qua bên này, hay nói chính xác hơn là đang nhìn Sư Niệm.



Bốn chiến sĩ trẻ mang hai sọt chai rượu tới, ngay cả các binh lính đặc chủng đang luyện tập phía bên kia cũng không nhịn được phải chạy lại.



Sư Niệm quay lại nhìn, “Tự dưng có cảm giác tôi sắp trở thành nhân vật ngầu lòi trong quân đội rồi, nói không chừng thi xong tôi sẽ thành thần tượng của họ đấy.” Sư Niệm nói nhỏ.



Sở Lạc Nhất đi tới cầm chai rượu, Cố Tỉ Thành muốn kéo cũng không kéo cô lại được, không biết tại sao cô lại kích động như thế nữa.



Sở Lạc Nhất nhìn hai người đứng bên kia vẫn đang nói chuyện mà chưa chuẩn bị gì, bất ngờ ném một chai rượu tới.



“Choang...”



Chai rượu vỡ vụn giữa không trung, có người thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy họ lắp đạn.



Sở Lạc Nhất bắt đầu chạy lung tung ném chai rượu, cho nên không có một vị trí cố định nào cả.



Cố Tỉ Thành: “...”



Vợ ơi, em còn khó bắn trúng hơn cả mấy cái chai rượu mục tiêu kia đấy em có biết không hả?



Thế nên, trong khi người ta đang mải khen về kỹ thuật bắn súng thì Cố Tỉ Thành lại chỉ chú ý tới vợ mình. Anh sợ lỡ một trong hai người kia kích động lên một cái lại coi vợ anh thành mục tiêu mất thì toi.