Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3391 : Đứa trẻ đáng thương [9]
Ngày đăng: 03:24 30/04/20
“Cho thêm muối, ướp thành ô mai rồi tặng cho em!” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ anh đây không thèm quan tâm cũng không muốn phối hợp với em để trả lời cô.
Lần này Sở Lạc Nhất không đánh người nữa, cũng không trách cứ việc suy nghĩ của anh bay quá xa mà trái lại còn hùa theo: “Ý kiến này không tồi, em chống mắt chờ anh thực hiện đấy nhé.”
Sau đó đó Sở Lạc Nhất luyên tha luyên thuyên nói rất nhiều thứ, Cố Tỉ Thành nằm dưới đất một mực giữ im lặng như thể anh ngủ mất rồi.
Mãi cho đến khi tiếng nói của Sở Lạc Nhất càng ngày càng nhỏ, móng vuốt ngừng đưa qua đưa lại thì Cố Tỉ Thành mới mở mắt mình ra, sau đó đứng dậy, kéo cô nằm lại cho nghiêm chỉnh rồi đắp chăn tử tế cho cô.
“Cố Tỉ Thành...” Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng gọi một tiếng.
“Ừ, anh ở đây, ngủ đi.” Cố Tỉ Thành dịu dàng đáp. Ai kia nghe thấy xong liền yên tâm xoay người, ôm chăn ngủ tiếp.
Cố Tỉ Thành có cảm giác mình giống như đang dỗ dành con gái vậy.
Thế nhưng anh lại thấy thích cảm giác lúc này, rất ấm áp.
Cố Tỉ Thành ngắm nhìn vợ nhỏ nhà mình một hồi rồi lại nằm xuống, tùy tiện kéo chăn đắp ngang qua người, gối hai tay xuống đầu.
Từ sau khi gặp cô rồi, Cố Tỉ Thành cảm thấy cuộc đời này của anh không thể thiếu cô được nữa.
Là dáng vẻ nghịch ngợm thông minh trên máy bay trực thăng, hay là dáng vẻ cười híp mắt khi cô bám theo Sở Húc Ninh đến vào ngày quân diễn, Cố Tỉ Thành đã không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng cái duy nhất mà anh nhớ chính là thời điểm lúc anh biết người anh yêu suốt tám năm trên mạng chính là cô gái trước mặt. Cảm giác lúc đó còn hạnh phúc hơn cả cảm giác lúc Cố Tỉ Thành biết mình được chọn làm Báo Tuyết.
Khi đó Cố Tỉ Thành biết, cô gái này là người con gái duy nhất trong cuộc đời mình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên người cô một lớp ánh sáng bàng bạc. Cố Tỉ Thành nghiêng người nhìn khuôn mặt cô gái của mình, bàn tay khẽ vuốt ve gò má xinh đẹp. Bản thân anh đã mệt chết đi rồi nhưng lại luyến tiếc không nỡ nhắm mắt lại.
***
Lúc Sở Lạc Nhất ngủ dậy thì tiếng kèn lệnh bên ngoài đã vang lên. Người bên cạnh đã sớm đi đâu mất, chăn đệm được gấp vuông chằn chặn đặt trên giường.
Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng ngồi dậy, cái giường này nằm chẳng thích như cái giường của Sư Niệm khiến cô ngủ một lúc thôi cũng đau hết cả người.
Sở Lạc Nhất vặn vẹo cái eo xong đứng dậy, đá đá chân mình hai cái rồi mới xoay người đi gấp chăn, gấp thành hình vuông thôi mà, ai mà chẳng biết chứ.
Gấp chăn xong, Sở Lạc Nhất phát hiện ra khăn lau mặt và bình nước nóng do Cố Tỉ Thành chuẩn bị sẵn cho mình, trong chậu là nước lạnh sạch, pha thêm nước nóng là có thể rửa mặt rồi.
Vậy nên anh đẹp trai nhà giàu còn có một đặc điểm khiến người ta không thể ngừng yêu được, đó chính là sự chăm sóc dịu dàng của anh.
Lúc Cố Tỉ Thành quay về thì vợ nhỏ của anh đã chuẩn bị xong xuôi.
“Ui chao, sao hôm nay em lại chăm chỉ thế này, đi thôi, để anh dẫn đi ăn ngon nào.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa nhìn Sở Lạc Nhất nhảy tới. Một chân anh đóng cửa lại rồi ôm lấy cô, hôn một cái.
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Ăn một bữa tiệc thật lớn nào!”
Cố Tỉ Thành nhướng mi, đang định nói cái gì đó thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Anh buông Sở Lạc Nhất ra, chỉnh trang lại quần áo của mình một chút rồi nói: “Vào đi.”
Cánh cửa được đẩy ra, một cậu lính cười tủm tỉm thò đầu vào, nói: “Đoàn trường Cố, có một cô gái đến tìm anh đấy.”
Cô gái?
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất đang thò một cái đầu ra hóng hớt, nói: “Cô gái kia họ Lục sao?”
Cậu lính gật đầu.
Cái vở kịch này diễn suốt hai ngày hôm nay rồi mà đến giờ còn chưa hạ màn nữa.
Sở Lạc Nhất vỗ vỗ vai của Cố Tỉ Thành, nói: “Anh zai đi đi kìa, nhớ mang theo gói muối để ướp ô mai đấy nhé.”