Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3394 : Cuối cùng cũng chờ được anh, may mà em đã không từ bỏ [1]
Ngày đăng: 03:24 30/04/20
QQ của Lục Tư Thần không có một bạn bè nào cả, chỉ lẻ loi có một mình cô ta mà thôi.
Mà điều khiến trái tim của Sở Lạc Nhất đau nhói chính là vì chỗ ký tên của Lục Tư Thần là một dãy sỗ, mà dãy số này Sở Lạc Nhất cũng chẳng xa lạ gì, ngày hôm qua cô còn nói chuyện tám nhảm với người đó mà.
Đó là QQ của sư phụ cô, Đàm Thần Tiêu.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, thấy cô nàng nhíu mày: “Nhìn tôi làm cái gì, kết bạn thì làm nhanh đi.” Lục Tư Thần nói bằng chính cái giọng điệu kiêu ngạo của mình rồi đứng dậy đi vào toilet.
Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, cầm di động của mình lên rồi chụp màn hình của Lục Tư Thần lưu lại, sau đó thêm QQ của mình vào. Cô cứ như vậy mà trở thành người bạn đầu tiên trong danh sách QQ của Lục Tư Thần, thật là... kỳ dị.
Sở Lạc Nhất gửi ảnh chụp màn hình của Lục Tư Thần cho Đàm Thần Tiêu. Đàm Thần Tiêu không trả lời, chắc là còn đang bận.
Vậy nên sau khi Sở Lạc Nhất gửi xong, trả di động lại cho Lục Tư Thần rồi ăn món tráng miệng chờ người kia quay lại.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một đứa trẻ đáng thương, danh sách QQ chẳng có ai cả, mà chỗ ký tên của cô ấy lại là số QQ của sư phụ em. Bỗng nhiên em cảm thấy đứa trẻ đáng thương này thật sự rất đáng thương.]
[Anh đẹp trai nhà giàu:...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Chú Lục trước giờ rất chiều cô ta.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chiều chuộng không phải là yêu thương. Em cảm thấy sư phụ với chú Lục gì gì đó của anh thật sự nợ cô gái này một cuộc đời rồi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Nói nhiều mấy lời vô ích như vậy làm gì, về nhanh đi, sao lại có nhiều chuyện với cô ta thế hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hiện tại em cảm thấy ở cùng đứa trẻ đáng thương này quan trọng hơn, thật đó!]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đừng có trẻ con nữa, em đến tìm anh hay là tìm cô ta vậy?]
Sở Lạc Nhất cười cười nhìn hàng chữ đậm mùi ghen tuông kia, tâm trạng cảm thấy khá hơn nhiều lắm.
“Gửi một cái tin mà cười như kẻ ngu, cô có bệnh đúng không?!” Lục Tư Thần bước qua rồi ngồi xuống đối diện Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất biết cô nàng này chỉ độc miệng thôi cho nên cũng không chấp nhặt nữa: “Cái kiểu người không có bạn như cô thì đương nhiên không hiểu rồi!”
“Sở Lạc Nhất! Cô nói cái gì hả?” Lục Tư Thần tức giận.
“Nóng làm gì, cô nhìn cái tính cách này của cô đi, thảo nào mà không có bạn bè.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt điện thoại di động xuống rồi ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần đang thở phì phò: “Cô gọi tôi đi mua cái gì với cô thế?”
Sở Lạc Nhất nói xong, sự tức giận trên mặt Lục Tư Thần lập tức biến mất, trái lại còn thêm mấy phần xấu hổ cùng bối rối không nói nên lời.
Sở Lạc Nhất khựng lại, đột nhiên nhớ ra chỉ còn mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Đàm Thần Tiêu.
Đứa trẻ đáng thương này tuy rằng một mực bài xích cô, nhưng từ tận sâu trong nội tâm vẫn phải ép chính mình phải thừa nhận việc có lẽ Sở Lạc Nhất còn hiểu mẹ cô ta hơn cả cô ta nữa.
Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thần đang cúi đầu cũng không hỏi nữa, càng không có ý định vạch trần suy nghĩ của Lục Tư Thần. Sau khi trả tiền, hai người họ vừa cãi nhau vừa đi lên tầng ba của trung tâm thương mại.
“Đây là sản nghiệp của nhà họ Cố.” Lục Tư Thần đột nhiên nói.
“Ha, vậy thì cô cũng không thể lấy không đâu đấy.” Sở Lạc Nhất mở miệng đáp lời như đã thành phản xạ có điều kiện.
Lục Tư Thần nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ ghét bỏ, nói: “Sao cô lại có thể giả dối như vậy hả, chỗ này còn chưa phải là của cô đâu!”
“Chuyện sớm hay muộn thôi ấy mà.” Sở Lạc Nhất hừ lạnh một cái.
“Cô đây là coi trọng tiền của anh Tỉ Thành chứ gì?” Sở Lạc Nhất hung dữ nói.
“Việc này thì anh ấy cũng biết. Nếu không thì sao có thể làm anh đẹp trai nhà giàu của tôi được?” Sở Lạc Nhất càng cười sung sướng hơn.
“Cô... cô...” Lục Tư Thần giơ tay chỉ vào Sở Lạc Nhất, chán ghét nói: “Cô là đồ không biết xấu hổ!”
“Lời này cô nói đến mấy trăm lần rồi, cô có thấy phiền không, đổi sang câu khác mới mẻ hơn đi!” Sở Lạc Nhất tiếp tục đả kích Lục Tư Thần.