Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3414 : Tức đến bùng nổ [10]
Ngày đăng: 03:25 30/04/20
Tết Dương Lịch vừa qua, trên thao trường đã rất đông người.
Họ chẳng bao giờ có được một kỳ nghỉ đúng nghĩa cả.
Sở Lạc Nhất đi bên cạnh Cố Tỉ Thành, nhìn những người đang huấn luyện ở bên đó, thỉnh thoảng nhảy nhót bên cạnh anh.
Các chị dâu đã về hết, nơi đây bỗng cảm thấy vắng vẻ quạnh quẽ hơn nhiều. Sở Lạc Nhất nắm bàn tay anh. Khi anh cúi đầu, cô lại tươi cười nhảy tới một bên khác.
“Vắng vẻ sao nổi, ở đây còn một Diêm Vương sống sờ sờ cơ mà.” Cố Tỉ Thành nói rồi hất cằm chỉ về phía Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh đang đích thân giám sát và đốc thúc các chiến sĩ của một đại đội lính đặc chủng huấn luyện.
Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật. Cô chỉ muốn nói, cô thấy thương những người đó ghê.
“Chị Niệm Niệm đi mấy ngày rồi, không có một chút tin tức nào hết, đến cả em chị ấy cũng bơ luôn.” Sở Lạc Nhất thở dài, chắc Sư Niệm sợ cô sẽ nói với Sở Húc Ninh.
Cho nên mấy ngày hôm nay Sở Húc Ninh như ăn nhầm phải thuốc nổ, đụng tới ai là khè lửa vào mặt người đó.
“Nói chung không ly hôn là chuyện tốt.” Cố Tỉ Thành vẫn khá lạc quan.
Sở Lạc Nhất gật đầu hài lòng, chuyện này đúng như vậy thật.
Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất tới ngọn núi nhỏ phía sau quân doanh. Đang là mùa đông nên chỉ có lính đặc chủng huấn luyện ở đây. Cố Tỉ Thành có ý định thử thách Sở Lạc Nhất nên cố ý bảo cô lên núi một mình, hơn nữa anh còn nói với cô, trên đường lên núi có lính gác của bộ đội đặc chủng, xem cô có thể tránh được không, có thể lên đến đỉnh núi không.
Đôi mắt to của Sở Lạc Nhất đảo quanh, “Nếu em lên đó được thì sao?”
“Tết này sẽ nghỉ thêm ba ngày, ở bên cạnh em.”
“Chốt nhé!” Sở Lạc Nhất đập tay với Cố Tỉ Thành, sau đó xoay người đi lên núi.
Khóe môi Cố Tỉ Thành khẽ cong lên. Trong lòng cô, anh là điều quan trọng nhất, cảm giác này rất tuyệt!
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất lên núi, quay đầu nhìn người vẫn còn đang huấn luyện, có người á, đúng là ngu ngốc đến hết thuốc chữa!
***
Trên vùng núi Quý Châu, môi trường kém hơn thành phố B rất nhiều.
Sư Niệm cứ nhảy lên nhảy xuống trong căn phòng mà người dân nơi đó cung cấp. Đạo diễn mượn giúp cô một cái túi sưởi, Sư Niệm cảm ơn đạo diễn rồi cầm nó trong tay để sưởi ấm.
“Chị dâu này có chồng ở Tây Tạng, năm năm rồi ông chồng chưa về nhà, điều kiện gia đình cũng không tốt, một mình chị ấy chăm sóc bốn người trong nhà, có một đứa con đi học tiểu học, mới chín tuổi.” Trưởng thôn vừa rót nước cho cô vừa nói, “Vất vả lắm, người trong thôn ai giúp được cô ấy đã giúp cả rồi, tiếc rằng người già nào cũng đau ốm, lương giáo viên của cô ấy cộng thêm quân hưởng của Tam Trụ vẫn không không đủ cho người già trong nhà khám bệnh bốc thuốc.”
Sư Niệm làm ấm người một lúc mới nói, “Không có trợ cấp ạ?” Người trước đó họ phỏng vấn là một chị gái ở khu vực nội thành, hoàn cảnh gia đình vẫn ổn định, vấn đề duy nhất là hai vợ chồng sống riêng.
“Có trợ cấp gì đâu, lương của họ một tháng cũng đủ nhiều rồi. Tam Trụ đang ở cấp bậc Doanh trưởng, lương một tháng cũng hơn một vạn, vợ của cậu ấy dạy học ở đây, một tháng cũng hơn ba nghìn tệ, không đến mức đói kém. Nhưng ai ngờ rằng bốn người già trong nhà lại tiêu tốn nhiều tiền như vậy?”
Lương hai người một tháng mười ba nghìn tệ, quả thực không hề ít, có thể coi như rất khá khẩm rồi.
“Vậy chiều nay chúng ta qua đó xem sao.” Sư Niệm quay đầu nói với đạo diễn.
Đạo diễn cũng gật đầu, “Sư Niệm, cô vẫn ổn chứ? Sở tổng đã dặn đi dặn lại rồi, sức khỏe của cô vẫn là ưu tiên hàng đầu.”
“Không sao đâu.” Sư Niệm trầm giọng nói, nhưng vẫn không kìm lòng được mà sờ vào túi áo. Cô kìm nén mong muốn được liên lạc với Sở Húc Ninh, nhưng người đàn ông kia cũng không chịu liên lạc với cô.
Muốn chọc cô tức chết đấy hả?
Đúng là tức đến mức muốn bùng nổ, thứ đàn ông đáng ghét gì vậy!