Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 3453 : Nói chuyện một chút đi [4]
Ngày đăng: 03:25 30/04/20
Sở Lạc Nhất khẽ đẩy anh ra, ngồi xuống mép giường nhìn anh.
“Cố Tỉ Thành, em muốn nói chuyện với anh.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Cố Tỉ Thành thoáng khựng lại, vết thương đau rát không thôi, nhưng giờ đến cả tim anh cũng đau theo. Anh khẽ mím môi, sau cùng đáp lại: “Em nói đi.”
“Cố Tỉ Thành, em không thích người nói lời không giữ lời.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
Cố Tỉ Thành hơi cụp mắt, thân phận này của anh đã được định rằng mọi lời hứa của anh đều là giả rồi.
“Em cũng không thích người cứ hở tí ra là bất ngờ biến mất.”
Cơ thể Cố Tỉ Thành căng lên, anh lặng lẽ ngồi dậy, khẽ dựa vào gối.
Anh... chính là người thường xuyên bất ngờ biến mất.
“Em không thích chờ đợi, em không thích chờ đợi không mục đích, đã thế còn phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng dậy.
Cố Tỉ Thành đưa tay lên nhưng khi giơ đến giữa không trung lại không tiếp tục hướng về phía trước nữa.
Anh bắt đầu nghi ngờ. Anh còn tư cách để nắm bàn tay ấy nữa hay không?
Sở Lạc Nhất cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang run lên của anh, con tim như bị ai đó hung hăng cào xé.
“Em không thích cảm giác vào lúc em đau khổ nhất anh lại không thể ở bên em. Em ghét chết đi được.” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên.
Sở Vi vốn tưởng xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đứng dậy đi tới cửa lại nghe thấy tiếng bên trong truyền ra. Cậu liền quyết định không vào trong nữa.
Sở Lạc Nhất hét xong, cả phòng bệnh chỉ còn văng vẳng lại tiếng hét của cô.
Cố Tỉ Thành từ từ bỏ tay xuống, mỗi một tấc đều như thể dùng cạn sức lực của anh.
Mãi một lúc lâu sau, tay anh cuối cùng cũng đặt được xuống chăn, khẽ rũ mắt, không hề ngẩng lên chút nào, chỉ khẽ nói: “Anh xin lỗi!”
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, thứ em cần không phải là lời xin lỗi của anh!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng quát tháo, nhìn chằm chằm vào anh, “Có phải quốc gia của anh quan trọng hơn em có đúng không? Chắc chắn anh sẽ không bỏ cái nghề bây giờ anh đang làm có đúng không?”
Cố Tỉ Thành siết chặt hai tay lại, mạnh đến mức khiến cánh tay anh truyền đến cảm giác đau cực độ.
“Em biết là anh không thể mà.” Cố Tỉ Thành nói từng chữ, từng chữ đó cũng như đang rút hết sức lực trong anh vậy.
“Em biết là anh không thể mà.” Cố Tỉ Thành nói từng chữ, từng chữ đó cũng như đang rút hết sức lực trong anh vậy.
Sở Lạc Nhất nghe thấy anh nói như thế thì bật cười, nhưng cười mãi cười mãi cuối cùng lại òa khóc.
Không thể, không thể.
Ngay cả lừa cô một chút thôi anh cũng không chịu, thẳng thừng cho cô một đáp án như thế. Người đàn ông này, cô còn có thể nói gì được anh nữa đây?
Sở Lạc Nhất lùi lại một bước, “Thế nên em đã thua quốc gia này rồi có phải không?”
“Bảo bối, anh thật sự...”
“Tại sao anh không thể lừa em? Giờ tại sao anh không lừa em đi hả?” Sở Lạc Nhất lớn tiếng chất vấn, chất vấn cái người vẫn thường xuyên gạt cô, nhưng tại sao vào giờ phút này lại khăng khăng không chịu.
Cố Tỉ Thành muốn đưa tay ra kéo cô lại, nhưng đành bất lực vì khoảng cách quá xa, giống như khoảng cách giữa hai người họ lúc này vậy.
“Anh biết, lần này lúc anh về thật ra em cũng đã đấu tranh tư tưởng rồi, nhưng bảo bối, anh yêu em, điều này từ trước đến giờ đều không phải là giả.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc lên tiếng, nhìn Sở Lạc Nhất cách mình khoảng hai bước chân, “Quốc gia này là trách nhiệm của anh, còn em là cuộc đời của anh.”
Sở Lạc Nhất mím chặt môi.
Cố Tỉ Thành siết chặt tay, vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất. “Cuộc đời của mỗi người đều phải chịu trách nhiệm mà.”
Sở Lạc Nhất khóc mãi, khóc mãi rồi lại cười. Người đàn ông này thật sự là người có thể nói ra mọi lời lẽ hoa mỹ trên đời. Anh coi quốc gia là trách nhiệm của anh, coi cô là cuộc đời của anh, nhưng lại nói cuộc đời cũng phải chịu trách nhiệm. Thế này là anh đang muốn kéo cô ngang với cả anh sao.
Đúng là biết nghĩ thật đấy.